Chương 37: Người câm ăn hoàng liên


Lúc này đồng nghiệp của Viên Mục Dã bấm còi để giục cậu nhanh lên.

Người đàn ông trung niên lấy một tờ danh thiếp 8ra đưa cho Viên Mục Dã và nói:
Thời gian cũng muộn rồi, cậu và đồng nghiệp đã vất vả cả đêm, về nghỉ ngơi sớm đi! Đây là3 danh thiếp của tôi, cậu và tôi có liên quan rất lớn, nếu cậu có hứng thú thì ngày mai nhớ liên lạc với tôi.

Người đàn ông trung niên này tên là Lâm Miểu, trong trí nhớ của Viên Mục Dã thì cậu chỉ biết một người mang họ Lâm, đó chính là tiến sĩ Lâm Sâm, người suýt nữa đã làm thay đổi vận mệnh của Viên Mục Dã. Mà hiện giờ Lâm Miểu có thể bật thốt ra từ
Từ trường tư duy
, thì chắc chắn anh ta phải có quan hệ không tầm thường với tiến sĩ Lâm Sâm.
Khi Viên Mục Dã về đến nhà thì đã là hơn ba giờ đêm, cậu vừa vào cửa đã thấy một đồ vật màu vàng nằm chình ình trên mặt đất! Trong khoảnh khắc đó, Viên Mục Dã còn tưởng rằng con chó đã chết đói rồi? Nhưng khi cậu khẽ gọi một tiếng
Kim Bảo
, con vật đang nằm trên đất kia mới miễn cưỡng nhấc đầu lên rồi nhìn Viên Mục Dã bằng ánh mắt u oán.
Viên Mục Dã lập tức thở dài, cậu hiểu con chó quỷ quái này đang trách mình hôm nay về quá muộn đây mà. Thật ra, nếu như theo đúng kế hoạch, hội nghị tối hôm nay đến 23 giờ 20 là đã kết thúc, nếu tính cả thời gian di chuyển thì trước mười hai giờ Viên Mục Dã đã về đến nhà rồi. Nhưng hội nghị bị Tào Đức Dũng gây náo loạn nên mới chậm trễ đến tận giờ này…
Viên Mục Dã bất đắc dĩ đi tới bên cạnh Kim Bảo rồi ngồi xuống, nói:
Đói sắp chết rồi hả? Hôm nay tao có chuyện nên mới về muộn. Đi nào! Tao cho mày ăn thịt hộp để đền bù được không?

Sau9 khi Viên Mục Dã trở về xe, cậu mượn ánh sáng trong xe để nhìn thoáng qua danh thiếp trên tay, phía trên nó ngoại trừ một6 cái tên và một dãy số điện thoại thì không còn gì nữa.
Theo lý thuyết thì cái tên này tuyệt đối xa lạ đối với Vi5ên Mục Dã, cậu dám khẳng định trong ký ức của mình chưa từng xuất hiện người này, nhưng cậu đã nhìn thấy cái họ này rồi…
Nhưng hôm nay có con chó nhỏ này trong nhà, trong lòng cậu lại có thêm một phần lo lắng, Viên Mục Dã biết từ nay về sau mặc cho mình có mệt đến mức nào, có muộn đến mức nào thì cũng sẽ về nhà. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, từ trước đến giờ Viên Mục Dã chưa bao giờ có.
Chắc do quá mệt mỏi, Viên Mục Dã nhìn một lúc rồi nghiêng người ngủ luôn trên ghế sofa. Sau khi Kim Bảo hài lòng ăn xong phần đồ hộp, nó quay đầu nhìn Viên Mục Dã đang nằm trên ghế sofa, rất nhanh nó đã phát hiện chủ nhân của nó đã ngáy khò khò.
Sau khi đến công ty, Viên Mục Dã phát hiện không khí ở đây đang rất đè nén, mặt mũi ai cũng sầm sì, đặc biệt là sắc mặt của các đội viên trực bên ngoài hội trường, trông lại càng khó coi hơn.
Lý Thông thấy Viên Mục Dã đi tới thì nói nhỏ vào tai cậu:
Bên phía công ty khoa học kỹ thuật Hoài Bắc đã thông báo, đối phương yêu cầu chúng ta chịu năm mươi phần trăm trách nhiệm. Tổng giám đốc Đường đang rất nóng giận, khả năng mấy anh em trực bên ngoài phải chịu số đen rồi. Cũng may chúng ta trực bên trong hội trường, nếu thật sự có lỗi gì thì cũng có thể lấy công bù tội chứ đúng không?

Con chó như cam chịu số phận thở dài, sau đó từ từ đi đến bên cạnh ghế sofa rồi nhảy lên…
Sáng sớm hôm sau, Viên Mục Dã mơ mơ màng màng tỉnh, cậu ngẩng đầu nhìn thì thấy Kim Bảo đang nằm co quắp ngủ cạnh chân mình. Viên Mục Dã thầm nghĩ bảo sao mình ngủ cả đêm trên ghế mà không thấy lạnh, hóa ra là vì bên cạnh có một cái lò sưởi to như vậy.
Nhóc con này nghe xong lập tức tinh thần tỉnh táo, trong nháy mắt nó đã đầy máu hồi sinh và đứng dậy, tiếp đó lắc đầu vẫy đuôi đi theo Viên Mục Dã đến trước tủ lạnh phòng bếp, đôi mắt nhỏ lóe sáng chờ phần thịt hộp của mình.
Viên Mục Dã hơi mệt mỏi ngồi trên ghế sofa nhìn Kim Bảo đang ăn thịt hộp với vẻ mặt sung sướng, trong lòng cậu đột nhiên sinh ra một cảm giác là lạ… Trước đây mặc cho cậu về trễ thế nào, trong nhà cũng đều trống vắng, không hề có một chút hơi ấm nào.
Viên Mục Dã nghĩ tới đây thì trìu mến gãi gãi chân sau cho Kim Bảo, con chó đang ngủ say bỗng cảm giác có người nắm lấy mình, thế là yếu ớt phe phẩy đuôi hai cái. Viên Mục Dã thấy vậy mỉm cười ngồi dậy, xem ra trước đây Tiến Bảo miêu tả nó khá chính xác đấy.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Viên Mục Dã nhận được điện thoại của công ty, báo cho cậu hôm nay mười một giờ trưa đến phòng họp để họp. Còn nội dung buổi họp thì không cần nói cũng biết, dù sao có một số việc nên tới cuối cùng vẫn sẽ tới thôi.
Viên Mục Dã không lạc quan như anh ta, theo lý mà nói thì công ty bọn họ không có nhiều trách nhiệm trong chuyện này, bởi vì dù sao Tào Đức Dũng cũng đã từng là nhân viên kỹ thuật của Hoài Bắc, hắn có khả năng sao chép một vé mời điện tử… Chỉ với hai điều vừa rồi, kể cả các đồng nghiệp trực bên ngoài có
Hỏa nhãn kim tinh
cũng không thể nào nhận ra.
Chỗ sơ suất duy nhất của bọn họ là
thuốc nổ
được buộc trên người Tào Đức Dũng! Nhưng những người tham dự đêm hôm qua đều là khách quý, không thể nào kiểm tra toàn bộ thân thể bọn họ được, làm vậy cũng không thực tế.
Nếu như muốn cứng rắn dùng luật pháp để phân rõ trách nhiệm, công ty của Viên Mục Dã chỉ phải đền bù nhiều nhất là ba mươi phần trăm trách nhiệm. Nhưng vấn đề là không thể kiện! Nghĩ thử mà xem, công ty bọn họ vốn phải bảo vệ an toàn cho khách, hiện giờ xảy ra sự cố về an toàn lại đi kiện ngược lại khách hàng rồi đẩy hết trách nhiệm cho họ? Vậy sau này công ty của bọn họ làm gì còn chỗ đứng trong ngành nữa? Mất đi sự tin tưởng của khách hàng thì khác gì mất đi tất cả…

Chuyện xảy ra đêm hôm qua, Mạnh Hoài Bắc chịu nhận một nửa trách nhiệm đã là không tồi rồi, kể cả đối phương bảo công ty bọn họ chịu hoàn toàn trách nhiệm thì cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt mà nhận lấy thôi. Bảo sao tổng giám đốc Đường lại tức giận thế, bởi vì kể cả có chịu một nửa trách nhiệm, bọn họ cũng phải bồi thường đối phương mười mấy vạn! Đã làm không công rồi lại còn phải chịu thiệt thòi lớn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.