Chương 380: Kẻ gian bên trong


Quả nhiên, sau khi kiểm kê, sắc mặt ông chủ Lý khá nghiêm trọng, ông ta nói:
Cháu à, sổ sách của công ty vận chuyển này… có vấn đề chăng?8



Hả…? Không thể nào? Gần nửa năm nay đều do quản lý Thẩm xử lý, chắc không có vấn đề gì quá lớn chứ ạ?
Đoàn Thiên Lâm biết rồi3 mà vẫn hỏi.

Ông chủ Lý thở dài:
Cháu à, chú thấy chúng ta vẫn nên qua bên kia nói chuyện một chút…

Mười nhân viên vây xung quanh nghe xong sắc mặt rất khác nhau, có người giật mình, cũng có người biểu hiện
Tôi đã biết là thế mà
… Đây chính là hiệu quả mà Đoàn Thiên Lâm muốn có, anh ta nói tiếp:
Mày không nói thì tao sẽ nói thay mày vậy, đứa con hoang trong bụng Thẩm Như Yên cũng là của mày đúng không? Cha tao nửa năm trước đã nằm trên giường không dậy được, ông ấy sao có thể làm Thẩm Như Yên mang thai, còn không đợi được tao về mà đã chết vì bệnh.

Đoàn Thiên Lâm thấy Thẩm Dật không nói gì thì nói với hai người nhân viên đang đè hắn:
Được rồi, không cần đè quản lý Thẩm chặt như vậy đâu, chúng ta đông người đang nhìn như vậy, hắn đâu thể chạy được, mau nâng hắn lên đi để tôi nói chuyện đỡ phải xoay người…

Hai nhân viên đang đè Thẩm Dật nghe được câu này mới lôi hắn dậy, nhưng Thẩm Dật đã bị dọa sợ như một bãi bùn nhão, hai nhân viên phải giữ chặt lấy hắn mới không khiến hắn ngã ra đất một lần nữa.
Đoàn Thiên Lâm thấy vậy thì nói với mấy nhân viên bằng giọng khinh bỉ:
Lấy một cái ghế lại đây cho quản lý Thẩm của chúng ta, cứ để người ta vịn như vậy đâu có được.

Hai nhân viên ném Thẩm Dật đang mềm oặt lên ghế xong, Đoàn Thiên Lâm mới cười và bảo:
Thẩm Dật, dù sao mày cũng là người đọc sách, sao có thể làm ra chuyện trái với luân thường đạo lý như vậy? Được rồi, hôm nay tao không truy cứu chuyện này vội, chỉ cần mày nói hết tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối thì tao có thể tha cho mày một mạng, dù sao đây cũng không phải chuyện vẻ vang gì…

Thẩm Dật khẩn trương nuốt nước bọt, thử hỏi:
Vậy còn Như Yên? Cậu chủ sẽ xử lý cô ấy thế nào?

Thẩm Dật nghe vậy bèn cười nói:
Không sao, tôi không trách các anh…
Mặc dù ngoài miệng Thẩm Dật nói như vậy nhưng hai công nhân cũng nhận ra sắc mặt hắn lúc đó rất khó coi.
Không ngoài dự đoán, ông chủ Lý quyết định không mua công ty vận chuyển nhà họ Đoàn, dù sao người ta là dân kinh doanh chứ không phải nhà từ thiện, biết rõ vụ mua bán này thua lỗ thì ai mà chịu làm tiếp chứ?
Đoàn Thiên Lâm xin lỗi rồi tiễn mấy người ông chủ Lý đi xong, anh ta bình tĩnh quay lại sau đó ra lệnh cho mấy nhân viên đóng cửa, anh ta muốn thẩm vấn người cậu nhà mẹ kế này, để xem hắn đã lấy bao nhiêu tiền của nhà họ Đoàn?
Đoàn Thiên Lâm cười phá lên:
Không ngờ mày cũng là kẻ si tình đấy. Yên tâm… giết người là phạm pháp, sao tao có thể tự hủy tương lai vì một người phụ nữ như vậy chứ? Chắc chắn tao sẽ nuôi cô ta thật tốt, nhưng cả đời này cô ta cũng đừng nghĩ ra khỏi cửa nhà họ Đoàn.


Còn đứa bé đó…
Thẩm Dật vội vàng hỏi.
Đoàn Thiên Lâm lạnh lùng hừ một tiếng:
Thẩm Dật, đừng có mà cho mày mặt mũi còn không biết xấu hổ, chẳng lẽ tao còn phải giữ lại đứa con hoang đấy à!?

Đoàn Thiên Lâm liếc9 nhìn Thẩm Dật, sau đó quay đầu nói với hai nhân viên:
Trông coi hắn cẩn thận… Nếu không thì đừng ai nghĩ nhận được tiền công tháng này.6

Hai nhân viên nhìn nhau một cái, trong lòng bọn họ đã hiểu cậu chủ muốn mượn tay người khác để tìm kẻ gian trong nội bộ, nếu lú5c này bọn họ còn giúp Thẩm Dật thì chỉ sợ đừng nghĩ có thể tiếp tục ở lại chỗ này.
Sau khi Đoàn Thiên Lâm rời đi, một công nhân trong đó áy náy nói với Thẩm Dật:
Thật xin lỗi quản lý Thẩm, đây là ý của cậu chủ, hai anh em chúng tôi cũng không có cách nào.

Ở sân sau của công ty vận chuyển nhà họ Đoàn, Đoàn Thiên Lâm ngồi dựa vào một chiếc ghế bành làm từ gỗ lim, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Dật đã bị người khác đè xuống đất, anh ta trầm giọng hỏi:
Nói một chút xem nào, hơn nửa năm qua mày và Thẩm Như Yên đã bắt tay nhau biển thủ thế nào?

Thẩm Dật nghe xong tái mặt nhưng không lên tiếng, trông dáng vẻ như lợn chết không sợ nước sôi…
Đoàn Thiên Lâm thấy Thẩm Dật không nói câu nào bèn cười nói:
Mày biết Tịch Mai chứ? Đêm qua cô ta muốn lén đưa tin cho mày, nhưng lại bị tao chặn ở cửa sau, cô ta đã khai hết những chuyện thối tha giữa mày và ả kia rồi.

Cả người Thẩm Dật lập tức mềm nhũn, hắn lẩm bẩm:
Đứa bé vô tội, nó có lỗi gì đâu…


Đoàn Thiên Lâm cố nén cơn giận trong lòng:
Con của mày vô tội… Vậy còn cha tao? Ông ấy chết không vô tội à? Lúc ông ấy cưới Thẩm Như Yên có từng ép buộc cô ta sao? Nếu cô ta không đồng ý thì có thể không gả mà? Mày và cô ta bắt tay nhau muốn chiếm đoạt tài sản nhà họ Đoàn, còn hại tính mạng cha tao, nếu không ngại mặt mũi của nhà họ Đoàn thì tao đã đưa đôi ‘Gian phu dâm phụ’ chúng mày ra tòa án rồi!


Ngày hôm đó Đoàn Thiên Lâm không hỏi được quá nhiều từ miệng của Thẩm Dật, nhưng anh ta cũng không vội, dù sao chuyện này đã bại lộ, nếu không hỏi được bên phía Thẩm Dật thì anh ta có thể đến hỏi bên chỗ Thẩm Như Yên, cô ả này nhút nhát hơn đàn ông, dọa một chút chắc sẽ khai hết.

Sau khi tính toán mọi chuyện, Đoàn Thiên Lâm bèn sai người nhốt Thẩm Dật vào hầm ngầm của kho hàng, còn anh ta thì quay về chuẩn bị tranh cãi với Thẩm Như Yên… Không ngờ trên đường về, con đường phía trước lại bị chặn bởi có một chiếc xe ngựa bị lật, cực chẳng đã, Đoàn Thiên Lâm đành sai lái xe đổi sang một con đường khác.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.