Chương 387: Người không chết
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1130 chữ
- 2022-02-06 08:16:40
Mà đối tượng tham gia thí nghiệm do Trường Cốc Xuyên lựa chọn hầu hết đều giống Đoàn Thiên Lâm, không phải tử tù thì là người sắp chết, ch8o nên dù cuối cùng những người này đều chết do thí nghiệm thất bại nhưng cũng không ai truy cứu trách nhiệm.
Đối với Đoàn Thiên L3âm, sau khi dùng thuốc lần đầu tiên, chỗ gân chân bị đứt nhanh chóng tự lành lại, đồng thời thân thể anh ta cũng không xuất hiện bất cứ p9hản ứng bài xích nào, là một đối tượng tiếp nhận thí nghiệm rất tốt sau Tần Uyển.
Trường Cốc Xuyên thở dài:
Cô ta là thế hệ thứ hai không bị tử vong, so với tôi ngoại trừ bề ngoài không bị già đi và sức mạnh vô địch... thì không còn dị năng nào khác, cho nên tôi phải hoàn thành thí nghiệm mới biết được cậu có thể giống tôi hay không.
Đoàn Thiên Lâm nhìn hai người mặc áo đen đứng ngoài cửa:
Vậy bọn họ thì sao? Cũng là thế hệ thứ hai không chết à?
Vết thương lần này của anh ta vô cùng nghiêm tr6ọng, nếu như người bình thường có lẽ đã chết tại chỗ rồi, nhưng Đoàn Thiên Lâm sau khi được đưa về phòng thí nghiệm, tiêm thuốc vào thì k5hông lâu sau vết thương trên người anh ta bắt đầu khép miệng... Còn những học viên bị thương trong lúc hoàn thành khóa học về cơ bản đều chết hết sau khi dùng thuốc.
Đoàn Thiên Lâm nghe Tần Uyển nói vậy thì không hiểu:
Tại sao cô lại muốn nói cho tôi biết những chuyện này? Tôi và cô có quen biết gì nhau đâu?
Bởi vì cơ thể cậu hoàn toàn phù hợp với những yêu cầu của tôi, cậu cũng biết đó, tử tù không khó tìm, nhưng tử tù phù hợp với tiêu chuẩn của tôi thì rất khó tìm.
Trường Cốc Xuyên thẳng thắn nói.
Đoàn Thiên Lâm cười, tò mò hỏi:
Làm thế nào ông có thể đến đi mà không có dấu vết?
Tần Uyển biết Đoàn Thiên Lâm sẽ không dễ dàng tin tưởng mình, nên cô ta đè thấp giọng xuống, nói:
Tôi biết bây giờ anh chưa tin tôi, nhưng anh phải biết... anh với tôi mới là người cùng một phe. Sở dĩ tôi nói những chuyện này cho anh biết là vì muốn tìm đồng minh. Đầu óc Trường Cốc Xuyên không bình thường, mạng người trong mắt lão ta chỉ như cỏ rác, tôi và anh có thể sống đến bây giờ chỉ đơn giản là vì chúng ta may mắn hơn những người khác.
Đoàn Thiên Lâm nói:
Vậy cô có biết vì sao Trường Cốc Xuyên có thể thoắt ẩn thoắt hiện tự do như thế không?
Trường Cốc Xuyên chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn, sau đó nghiêm túc nói:
Tôi họ Trường Cốc, tên chỉ một chữ Xuyên, là một nhà sinh vật học, cả đời tôi dốc sức cho việc nghiên cứu sinh vật học, hy vọng có thể dùng tri thức của mình sáng tạo ra một thế giới lý tưởng cho nhân loại.
Trường Cốc Xuyên nói xong vốn tưởng rằng Đoàn Thiên Lâm sẽ có phản ứng như sùng bái hoặc nghi ngờ... nhưng Đoàn Thiên Lâm lại không hề có phản ứng gì mà chỉ hỏi:
Những chuyện đó có liên quan gì đến tôi?
Dường như Trường Cốc Xuyên đã biết trước Đoàn Thiên Lâm sẽ hỏi câu này, ông ta chỉ cười và trả lời:
Đó gọi là dịch chuyển tức thời, nói thẳng ra là dùng ý niệm di chuyển mình từ nơi này đến nơi khác... Cậu xem, đây cũng chính là một điểm tốt khi trở thành đối tượng thí nghiệm của tôi đấy! Có thể khiến cậu trở thành một siêu nhân thực sự!
Tôi cũng có thể dịch chuyển tức thời à?
Đoàn Thiên Lâm hỏi
Tần Uyển biến sắc:
Bởi vì lão chính là một con quái vật...
Cuộc nói chuyện ngày đó giữa Đoàn Thiên Lâm và Tần Uyển đến đây là kết thúc, bởi vì vào lúc ấy hai tên bảo vệ áo đen canh trước cửa phòng bệnh tìm đến, có lẽ chúng cảm thấy thời gian Đoàn Thiên Lâm ra ngoài hơi dài.
Nhưng Trường Cốc Xuyên lại lúng túng nói:
Bây giờ điều kiện thí nghiệm vẫn chưa ổn định, chỉ khi cậu tiếp nhận đủ liều thuốc mới biết được cậu có dị năng nào.
Đoàn Thiên Lâm hiểu ra, hóa ra ngay cả ông ta cũng không biết sau khi hoàn thành thí nghiệm thì mình sẽ biến thành cái dạng gì, anh ta bèn thuận miệng hỏi:
Tần Uyển thì sao? Ngoài sức mạnh thì cô ta còn có năng lực gì nữa?
Trường Cốc Xuyên mỉm cười, sau đó kéo ghế ngồi xuống:
Đương nhiên, cậu là tác phẩm hoàn mỹ nhất của tôi, tôi nhất định phải chia sẻ cảm giác sung sướng trong lòng với cậu.
Đoàn Thiên Lâm gật đầu:
Được, vậy trước hết bác nói cho tôi biết bác là ai đi?
Tối hôm đó, Trường Cốc Xuyên hưng phấn đi đến phòng bệnh, ông ta nói:
Thiên Lâm, tôi vừa hỏi bác sĩ chủ trị của cậu, ông ta nói các chỉ số của cơ thể cậu đều bình thường, ngày mai có thể quay về trại huấn luyện.
Đoàn Thiên Lâm nhìn ông ta và hỏi:
Bác này, có lẽ bây giờ bác cũng nên nói cho tôi biết một số chuyện chứ?
Trường Cốc Xuyên bị câu này làm cho nghẹn họng, dừng một lúc mới nói:
Đương nhiên là có liên quan, nếu như thí nghiệm của tôi thành công sẽ đem lại hạnh phúc cho hàng ngàn hàng vạn thế hệ mai sau... Nhưng, trong đó có lẽ sẽ không có con cháu của cậu, nhưng cậu có thể tạo ra hạnh phúc cho thế hệ tương lai của nhân loại thì cũng nên cảm thấy vô cùng vinh dự! Hơn nữa, một khi thành công, cậu còn có thể trường sinh bất lão, có thể chứng kiến nhiều thế kỷ đổi thay, còn có thể…
Đoàn Thiên Lâm không muốn nghe ông ta tiếp tục dệt mộng, bèn ngắt lời ông ta:
Đừng nói những thứ mơ hồ đó nữa, nói thực tế chút đi? Vì sao ông lại chọn tôi?
Trường Cốc Xuyên lắc đầu:
Bọn họ cùng lắm chỉ được coi là bán thành phẩm, không thể tiếp tục dùng thuốc... có điều đến trình độ của bọn họ mặc dù chưa đến mức trường sinh bất lão, nhưng cũng mạnh hơn người bình thường nhiều lần.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.