Chương 400: Đồng minh tạm thời
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1131 chữ
- 2022-02-06 08:16:47
Đối phương có bảy, tám người, tất cả đều là nhân viên an ninh có võ nghệ cao. Nếu không có Đoàn Phong hôn mê bất tỉnh, có l8ẽ Viên Mục Dã và Trương Khai còn có thể xé mở vòng vây… Nhưng trước mắt chỉ còn một mình Viên Mục Dã nghênh địch, sợ là ha3i nắm khó địch bốn tay.
Cũng còn may đến lúc mấu chốt, đồng minh vừa mới ký kết xuất hiện. Viên Mục Dã không ngờ c9ũng có một ngày gã mắt vàng và Thạch Lỗi có thể đứng ở cùng một mặt trận với mình! Xem ra trên đời này không có bạn bè mãi6 mãi, tất nhiên cũng không có kẻ địch mãi mãi, chỉ là tùy theo nhu cầu, ai có lợi nấy mà thôi.
Trương Khai không còn cách nào, chỉ đành đưa Đoàn Phong chạy về phía lối ra trước. Viên Mục Dã thấy Trương Khai đã chạy xa, lúc này mới xoay người nói với hai người mặc đồ đen kia:
Tôi rất tò mò, rốt cuộc là chủ nhân của các người ra lệnh cho các người chặn đứng tôi hay là chặn đứng Đoàn Phong đây?
Viên Mục Dã vừa dứt lời đã nghe sau lưng có người nói:
Quả nhiên cậu rất thông minh, biết lấy bản thân làm lá chắn để Đoàn Thiên Lâm chạy trước!
Nếu Viên Mục Dã không nhìn lầm, hai người kia ắt hẳn chính là kẻ đâm Đoàn Phong ngất, sau đó ném anh ta lên xe… So sánh với hai người bọn họ, bảy tám bảo vệ trước đó chỉ như một bữa ăn sáng.
Nhưng hiện giờ đã cứu được Đoàn Phong ra, dù thế nào Viên Mục Dã cũng phải đưa anh ta đi, thế là cậu quay đầu nói với Trương Khai:
Cậu đưa anh Đoàn Phong đi trước, tôi giải quyết hai người kia xong sẽ đi tìm mọi người. Nhớ kĩ! Đừng quay về lối cũ, nhóm Đại Quân đang chờ hai người ở cửa ra!
Trường Cốc Nguyên cười:
Không sao cả, cậu nói cậu ta là ai thì cậu ta chính là kẻ đó! So sánh với người kia, bây giờ tôi cảm thấy hứng thú với cậu hơn…
Trước khi Viên Mục Dã xác định được Đoàn Phong đã bình an thoát khỏi nguy hiểm, cậu cần phải nghĩ cách cầm chân Trường Cốc Nguyên mới được. Vì thế cậu cười nói:
Phải không? Vậy đúng là trùng hợp, tôi cũng cảm thấy rất hứng thú với anh. Tôi vẫn bức bối chuyện rốt cuộc anh là Trường Cốc Nguyên hay là Trường Cốc Xuyên đấy?
Trong bóng tối, hai5 người Thạch Lỗi và gã mắt vàng đánh không phân thắng bại với đối phương. Khi thấy cảnh như vậy, Viên Mục Dã bất chợt thầm nghĩ bụng:
Xem ra trước đây vị đàn anh này vẫn còn nương tay với mình!
Dưới sự giúp đỡ của hai người Thạch Lỗi, Viên Mục Dã và Trương Khai cõng Đoàn Phong chạy ra khỏi cửa lớn của câu lạc bộ một cách thuận lợi. Mà cùng lúc đó, khi phía Viên Mục Dã mới vừa ra tay, bên Đại Quân cũng đã báo cảnh sát.
Trương Khai do dự nhìn hai người mặc đồ đen, nói:
Viên, anh chắc chắn một mình anh ở lại không thành vấn đề chứ?
Viên Mục Dã khẽ cười:
Tôi không bì được với cậu, nhưng đối phó với hai tên này vẫn dư dả. Đừng nhiều lời, chạy nhanh đi!
Trường Cốc Nguyên nói với biểu cảm đắc ý:
Ở chỗ tôi, cái gì cũng đều có khả năng…
Vẻ mặt của hắn cứ như mình là thần thánh xuống phàm trần, có thể khống chế mọi sự thay đổi trên thế gian.
Lúc này Viên Mục Dã nhớ tới những chuyện Tần Uyển kể trước đó, xem ra Trường Cốc Nguyên chính là Trường Cốc Xuyên, đến bây giờ hắn vẫn muốn đắp nặn bản thân thành vị thần trong lòng mọi người!
Trường Cốc Nguyên cười to:
Không phải trước đó tôi đã nói với cậu rồi à? Trường Cốc Xuyên là cha tôi…
Viên Mục Dã gật đầu:
Thật ra nếu anh nói Trường Cốc Xuyên là ông nội của anh, có lẽ tôi sẽ tin lời nói của anh hơn.
Ai ngờ Trường Cốc Nguyên lại suy nghĩ bằng vẻ mặt nghiêm túc:
Tôi sẽ suy nghĩ đến đề nghị này… Nếu xét theo tuổi tác, đích thật ông ấy thích hợp làm ông nội của tôi hơn!
Viên Mục Dã lập tức nói với vẻ châm biếm:
Sao? Anh còn có thể tự kiểm soát vấn đề làm cha hay là làm ông nội chắc?
Viên Mục Dã quay đầu lại nhìn, Trường Cốc Nguyên đã lẳng lặng xuất hiện ở sau lưng mình không biết từ bao giờ, nhưng vừa rồi rõ ràng phương hướng đó chẳng có ai cả.
Không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy, ngài Trường Cốc. Tuy nhiên có một việc tôi phải sửa lại cho đúng, đó là người vừa chạy trốn không phải Đoàn Thiên Lâm, mà là đội trưởng Đoàn Phong của chúng tôi. Anh ấy và Đoàn Thiên Lâm mà anh nói không có một xu liên quan nào cả…
Viên Mục Dã nói bằng vẻ mặt bình tĩnh.
Viên Mục Dã biết bọn họ chỉ cần có thể chống đỡ được đến khi cảnh sát tới là sẽ không sao, nhưng với tình huống trước mắt mà nói, đây cũng không phải một việc dễ dàng. Bởi vì từ cửa lớn của câu lạc bộ đến cửa ra còn có một đoạn đường xi măng nữa phải đi.
Đừng thấy con đường nhỏ này đi vào một cách thuận lợi, nhưng muốn rời khỏi lại gặp trở ngại rất lớn… Viên Mục Dã và Trương Khai đưa Đoàn Phong chạy chưa được bao xa đã thấy phía trước xuất hiện hai người mặc đồ đen cao to!
Lúc này Viên Mục Dã nghe thấy trong tai nghe truyền đến tiếng của Hoắc Nhiễm:
Anh Viên, bọn em đã đón được đội trưởng Đoàn và Trương Khai. Anh mau nghĩ cách ra ngoài đi, bọn em chờ anh ở cửa ra!
Viên Mục Dã nôn nóng thúc giục:
Đừng chờ tôi, các cậu nhanh chóng về số 54 trước! Tôi ở đây chờ cảnh sát, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, một lát nữa tôi sẽ về tìm các cậu!
Trường Cốc Nguyên nghe thấy lời Viên Mục Dã nói thì cười bảo với cậu:
Đừng có gấp mà, để cho bọn họ đi từ từ. Có cậu ở đây, tất nhiên là tôi sẽ không đi dây dưa với bọn họ nữa…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.