Chương 417: Sinh vật tiêu bản


Viên Mục Dã lắc đầu:
Không sao, anh vừa đi đâu thế?


Không hỏi thì không sao, Viên Mục Dã vừa hỏi đến mặt Đoàn Phong đã đen lại:
Nếu như tôi8 nói với cậu khi nãy tôi và Lâu Ngọc Sơn quay về bị ma che mắt thì cậu có tin không?

May mà Đoàn Phong nhớ trên đường đi bọn họ nhìn thấy rất nhiều hoa lê, còn đỉnh Lạc Hà lại chẳng có một gốc lê nào, thế là Đoàn Phong tập trung tư tưởng, cẩn thận ngửi mùi hoa lê thoang thoảng trong không khí...
Tuy mũi Đoàn Phong không thính bằng Đại Quân, nhưng vẫn có thể phân biệt được hướng của mùi hoa, thế là anh ta dẫn Lâu Ngọc Sơn lên núi tìm theo mùi hoa lê và đi ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của ma che mắt, đi về phía cây lê mấy trăm năm kia.
A Mộc lập tức cầu khẩn:
Cầu xin anh đừng làm đau ngài ấy, anh yên tâm, tôi có thể khiến ngài ấy không phát ra âm thanh nào nữa!
Sau đó cậu ta nói với con vật trong áo thun:
Ngoan nào! Đừng lên tiếng, chút nữa tôi sẽ cứu ngài ra ngoài!

Kể cũng lạ, sau khi A Mộc nói xong câu đó, con quái vật nhỏ kia thực sự không giãy giụa nữa, đột nhiên ngoan ngoãn trở lại.
Trương Khai lắc đầu:
Không sao, chỉ hơi choáng váng thôi...

Viên Mục Dã thấy Trương Khai tạm thời không có vấn đề gì, bèn nhanh chóng cùng Hoắc Nhiễm đỡ cậu ta quay về trại, lúc này Đại Quân và Tằng Nam Nam đã đứng bên cạnh Đoàn Phong, tò mò nhìn cái túi trong tay anh ta.
Hóa ra khi anh ta và Lâu Ngọc Sơn quay về khu cắm trại thì càng đi càng thấy không đúng, rõ ràng quãng6 đường không xa mà bọn họ đi mười mấy phút không đến khu cắm trại.
Đoàn Phong thấy tình hình không ổn bèn lập tức quay trở lại, nhưng đáng lẽ5 phải ra đến vách núi thì lại là đại ngàn mênh mông, không nhìn thấy chỗ nào quen thuộc. Anh ta biết cứ đi tiếp như vậy thì không được, nên Đoàn Phong quyết tâm đứng yên tại chỗ, bình tĩnh suy nghĩ xem làm thế nào để phá vỡ cục diện trước mắt.
Đoàn Phong thấy khi Viên Mục Dã trở về với vẻ mặt khác thường, thì biết là có chuyện xảy ra, nhưng tình thế bây giờ vô cùng nghiêm trọng nên không tiện hỏi ngay, anh ta đành dùng ánh mắt dò hỏi xem có chuyện gì?
Viên Mục Dã lắc đầu ra hiệu với Đoàn Phong, rồi trầm giọng nói với A Mộc:
Cậu tỉnh lại đi, cậu xem thứ kia là Thần mà cậu nói đến đấy à? Nếu thứ này là Thần thì sao có thể bị chúng tôi bắt được?

Đoàn Phong nói với Viên Mục Dã:
Cậu thử đi, nếu không được tôi sẽ đập chết thứ này!

Viên Mục Dã nhanh chóng đi đến chỗ lều của Đại Quân và Tằng Nam Nam trước, thảo dược trong bình sứ quả nhiên hiệu quả, Viên Mục Dã vừa mở nắp đặt lên trước mũi hai người thì họ lập tức bị mùi hương hăng hắc trong bình sứ làm cho tỉnh lại...
Lúc này con quái vật nhỏ kia không ngừng giãy giụa, thỉnh thoảng lại kêu lên từng tiếng chi chi thảm thiết, Viên Mục Dã nói với Đoàn Phong:
Thứ này không biết dùng âm thanh hay ánh mắt mê hoặc lòng người, anh phải cẩn thận đấy!


Tà môn như vậy à, vậy thì cứ đánh chết nó là được rồi!
Đoàn Phong nói xong giả vờ định quăng chết nó.
Bởi vì cân nhắc đến sự vướng víu của Lâu Ngọc Sơn, Đoàn Phong đành phải để anh ta lại, nhưng lại lo lắng tình trạng mơ mơ màng màng đó sẽ khiến anh ta gặp nguy hiểm, nên đành trói anh ta vào một gốc cây, có điều Đoàn Phong dùng dây thắt lưng của Lâu Ngọc Sơn chứ không phải của mình...
Kết quả khi Đoàn Phong vừa về đến khu trại thì nhìn thấy Viên Mục Dã đang đánh nhau với A Mộc, mà bên cạnh bọn họ có một sinh vật kỳ quái đang đứng quan sát cuộc chiến! Trước đó Viên Mục Dã và Đoàn Phong từng thảo luận về những loài sinh vật bí ẩn trên ngọn núi này, nên Đoàn Phong cũng nhanh chóng tỉnh táo, cởi áo thun màu đen trên người làm thành một cái túi, chụp con quái vật kia vào trong.

Thần chính là Thần, cho dù bị các người bắt được cũng không thay đổi được việc ngài ấy thực sự là Thần!
Vẻ mặt A Mộc đầy chân thành nói.
Đại Quân lắc đầu:
Thằng điên này thực sự bị ma ám rồi... Viên, cậu không cần nói nhiều với nó làm gì, loại người này cho dù có đâm đầu vào tường cũng sẽ không quay đầu lại!

Vẻ mặt A Mộc khẩn trương nhìn họ, dường như sợ người của số 54 sẽ ra tay hại chết chủ nhân của mình vậy...
Viên Mục Dã thấy đầu óc Trương Khai không được tỉnh táo, bởi vì cậu không nhớ chính xác mình đã hút bao nhiêu máu, cũng không biết hành động đó của mình có gây ra tổn thương gì không thể chữa trị với cậu ta không.
Viên Mục Dã thấy bọn họ đã chiếm ưu thế, thì lạnh giọng, hỏi:
Làm thế nào mới khiến bạn tôi tỉnh lại?

A Mộc lấy một bình sứ nhỏ từ trong ngực ra và nói:
Để bọn họ ngửi một lúc sẽ tỉnh lại.

Viên Mục Dã cười bảo:
Anh cứ nói đi?


Biết ng3ay là cậu không tin mà! Cậu nói xem nếu không gặp phải ma che mắt thì từ vách núi về đến khu cắm trại cũng chỉ có mấy trăm mét sao tôi có thể lạc đườ9ng được chứ?
Đoàn Phong bực mình nói.
Thấy Đại Quân và Tằng Nam Nam đã tỉnh, Viên Mục Dã vội vàng quay lại chỗ cái cây mình trói Trương Khai và Hoắc Nhiễm... Hoắc Nhiễm còn đỡ, sau khi ngửi thảo dược trong bình sứ, cậu ta nhanh chóng tỉnh lại, nhưng tình hình của Trương Khai không được tốt lắm, đặc biệt là sau khi tỉnh lại sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Viên Mục Dã vội vàng kiểm tra cổ tay Trương Khai, phát hiện chỗ mình cắn đã không còn chảy máu nữa, cậu đỡ cậu ta lên rồi hỏi:
Cậu cảm thấy thế nào?

Viên Mục Dã nhận bình sứ, nửa tin nửa ngờ hỏi:
Đây là thứ gì?


Một chút thảo dược thôi, có thể đánh thức những người bị chủ nhân khống chế tâm trí...
A Mộc giải thích.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.