Chương 428: Bị thương nặng
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1201 chữ
- 2022-02-06 08:19:53
Viên Mục Dã phát hiện đám cỏ dại ở khu vực này rất cao, nếu không dùng thứ gì để đánh dấu thì chắc chắn sau này sẽ rất mất c8ông để tìm thi thể, thế là cậu bèn tìm một cành cây khô rồi cắm trên mặt đất, coi như miễn cưỡng tính là đã đánh dấu.
<3br>Thảm thực vật dưới vách đá này quá tươi tốt, nếu không phải chỗ Viên Mục Dã ngã xuống đúng ngay cạnh thi thể Trần Bình t9hì chỉ sợ không dễ để tìm được thi thể anh ta.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Viên Mục Dã đứng dậy đi về phía trước, 6cậu vừa đi vừa gọi thật to tên của Đoàn Phong:
Đoàn Phong! Anh ở đâu thế? Đoàn Phong?
Đầu tiên Viên Mục Dã tìm ở 5khu vực xung quanh, nhưng cũng không thấy bóng dáng Đoàn Phong, dù sao thì anh ta và Trần Bình không giống nhau, một người bị ném xuống, một người khác là chủ động nhảy xuống, mặc dù chỉ khác nhau một chút xíu, nhưng sai một ly đi một dặm.
Kỹ năng truy tung của Viên Mục Dã kém hơn Đoàn Phong rất nhiều, ưu thế duy nhất của cậu ở đây là có thể dựa vào một chút mùi máu tươi vẫn còn trong không khí để đi tìm người…
Nói thật lòng lúc đó Viên Mục Dã không biết phải làm như thế nào, thậm chí cậu còn không dám nhìn xem Đoàn Phong bị thương nặng đến đâu? Bộ quần áo rằn ri màu đất trên người Đoàn Phong đã bị máu thấm ướt nên biến thành màu nâu đậm, chân trái của anh ta cũng bị vặn vẹo không còn hình dáng gì nữa, chắc xương đã gãy hết rồi…
Viên Mục Dã thấy không thể gọi Đoàn Phong dậy ngay được, cậu đành kiên trì giúp anh ta xử lý vết thương. Vậy mà khi cởi áo Đoàn Phong ra, Viên Mục Dã nhìn thấy xương sườn bên phải có một chỗ lún to bằng bàn tay.
Đầu tiên Viên Mục Dã lật người Đoàn Phong lại, sau đó vỗ vỗ lên mặt của anh ta, gọi:
Đoàn Phong, anh tỉnh lại đi! Đoàn Phong?
Đoàn Phong chỉ cau mày nhưng không tỉnh lại. Vì Viên Mục Dã biết Đoàn Phong là người bất tử, nên cậu hiểu rõ dù Đoàn Phong có ngã thảm đến mức nào… anh ta cũng không chết được! Nhưng nói gì thì nói, cơ thể anh ta cũng vừa mới khỏi sau khi bị thương nặng, vất vả lắm mới hồi phục chưa được vài ngày đã lại ngã gần chết.
Sau đó Viên Mục Dã cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh, nhưng cậu vẫn không nghe thấy bất cứ âm thanh gì. Viên Mục Dã nhìn cành cây dính máu kia rồi nghĩ thầm, chắc lúc Đoàn Phong ngã xuống cũng không bị ngất đi, hoặc anh ta chỉ bị hôn mê rất ngắn sau đó tỉnh lại, với sự hiểu biết của Viên Mục Dã về Đoàn Phong, chắc chắc anh ta sẽ không nằm im tại chỗ chờ chết.
Thế là Viên Mục Dã bèn dựa vào khứu giác để tiếp tục lần theo vết máu trên mặt đất, cuối cùng cậu tìm được Đoàn Phong bên cạnh một dòng suối nhỏ, anh ta đang nằm ngất úp mặt xuống… Viên Mục Dã thấy vậy bèn nhanh chóng chạy đến kiểm tra tình hình Đoàn Phong, cậu phát hiện có thể anh ta bị mất máu quá nhiều nên vô cùng khát nước, vì vậy mới cố sức bò đến con suối nhỏ này để uống chút nước.
Đoàn Phong bị thương nặng hơn nhiều so với Viên Mục Dã tưởng tượng, cậu chỉ học qua vài cách sơ cứu tại trường cảnh sát, ngoại thương nghiêm trọng như thế này thật sự khiến cậu không biết phải làm như thế nào.
Đặc biệt là chỗ lún to bên xương sườn, chắc chắn là do vật cứng nào đó va vào khi rơi xuống, nhưng nó không phải vết thương hở nên Viên Mục Dã không thể nào đoán được xương sườn bên phải có đâm vào nội tạng của Đoàn Phong hay không… Dưới tình huống bình thường khi đối mặt với tổn thương do rơi từ trên cao xuống thì không thể tùy tiện di động người bị thương, nhưng tình huống như bây giờ nằm yên chờ cứu viện cũng không thực tế!
Viên Mục Dã nhìn vết thương trên người Đoàn Phong rồi nghĩ phải di chuyển anh ta thế nào mới không tạo thành hai lần tổn thương? Chắc chắn không thể cõng được rồi, Viên Mục Dã đành tìm vật liệu ngay tại chỗ, dùng cành cây và dây leo làm thành một cái cáng cứu thương đơn giản.
Nhưng khi Viên Mục Dã chuẩn bị đặt Đoàn Phong lên cáng, cậu lại phát hiện một vấn đề, đó là nửa thân trên của Đoàn Phong không hề có vết thương hở, vậy vì sao anh ta lại chảy nhiều máu như thế?
Lúc này Viên Mục Dã nghĩ đến chuyện trong túi quần của Đoàn Phong chắc là có một chiếc điện thoại vệ tinh, cậu nhanh chóng tìm kiếm, nhưng lại phát hiện nó đã ra đi tìm đường cứu nước trong túi Đoàn Phong mất rồi… Ngẫm cũng thấy hợp lý, đến Đoàn Phong cũng bị ngã thành thế này, chứ nói gì đến chiếc điện thoại.
Đã không thể dùng điện thoại cầu cứu, Viên Mục Dã chỉ đành gửi hy vọng vào phía mấy người Đại Quân, sau khi bọn họ phát hiện cậu và Đoàn Phong mất liên lạc thì chắc chắn sẽ dẫn người lên núi tìm kiếm…
Đoàn Phong đã ngã xuống một thời gian, cho nên mùi máu trên người anh ta nhạt hơn Trần Bình rất nhiều, độ khó cho việc tìm kiếm đương nhiên sẽ lớn hơn. Nhưng dù là vậy, Viên Mục Dã vẫn dựa vào mùi máu thoang thoảng trong không khí để tìm được chút manh mối, là một cái cây bị gãy cành.
Trên cành cây vẫn còn dính ít máu, chắc do lúc Đoàn Phong rơi xuống đã đè gãy nó… Sau khi đưa ra kết luận này, Viên Mục Dã nóng nảy hô to:
Đoàn Phong? Anh ở đâu? Nếu nghe thấy hãy hô lên cho tôi biết!
Viên Mục Dã nghĩ đến đây bèn cẩn thận kiểm tra nửa thân trên của Đoàn Phong, cậu phát hiện ở vị trí dưới nách chiếc áo khoác rằn ri có một lỗ hổng chưa đầy ba centimet! Viên Mục Dã thấy vậy lập tức xé áo ra để kiểm tra nách của Đoàn Phong, cậu phát hiện vết thương ở chỗ đó đã gần khép lại…
Vết thương này hiển nhiên là bị người nào đó dùng vũ khí sắc bén đâm dưới nách, vị trí này rất xảo trá lại hung ác, nó từ dưới nách xuyên thẳng vào trái tim, nếu như đổi thành người khác thì chắc chắn đã chết ngay tại chỗ rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.