Chương 442: Can đảm


Sau khi mẹ Từ Lỗi đi ra ngoài, Từ Lỗi từ từ quay đầu lại, không nói câu nào nhìn Viên Mục Dã và Đoàn Phong... Nói thật, ánh mắt của T8ừ Lỗi có sự chằm chằm rất khó chịu, dưới cái nhìn chăm chú đó không mấy người không run rẩy trong lòng.


Từ Lỗi, anh... bây 3giờ hồi phục thế nào rồi?
Viên Mục Dã nói một câu khách sáo, thứ nhất là muốn thăm dò xem anh ta có giả điên hay không, thứ hai là 9vì Viên Mục Dã nghe được mẹ Từ Lỗi chưa đi xa hẳn, cho nên dù bà ta nghe thấy câu này cũng không phát hiện ra điều gì.

Từ Lỗ6i nhìn họ một lúc rồi mới từ tốn nói:
Hình như tôi không quen hai người?

Trước khi đi, Viên Mục Dã nói với Từ Lỗi:
Cha mẹ anh rất yêu anh, qua chuyện lần này họ cũng đã nhận ra có anh mới là điều quan trọng nhất, không có anh tất cả những thứ khác đều không có ý nghĩa, cho nên tôi hy vọng anh có thể vì bọn họ mà sống thật mạnh khỏe, sống một cuộc sống thực sự là mình...

Từ Lỗi tươi cười, sao đó thoải mái nói:
Cám ơn các anh đã vì tôi mà đến đây.

Trên đường về, Đoàn Phong tò mò nói:
Cậu nói xem, tên Từ Lỗi này muốn thứ gì có thứ đó, vì sao hắn lại không muốn sống nữa chứ?

Mặc dù Viên Mục Dã không hỏi lý do khiến Từ Lỗi chọn tự sát, nhưng qua lời kể của anh ta không khó để nhận ra, anh ta đã quá mệt mỏi với cuộc sống giả tạo, ngày ngày phải giả làm một người con hiếu thảo, một người chồng tốt, nhưng chỉ anh ta tự biết, đó không phải là Từ Lỗi thực sự...
Hôm đó Viên Mục Dã, Đoàn Phong và Từ Lỗi trò chuyện rất lâu, trong lúc đó mẹ của Từ Lỗi đã định đi vào mấy lần, nhưng đã lâu rồi không thấy con mình nói chuyện nhiều như thế nên lại lặng lẽ rời đi.
Qua lần nói chuyện đó, Viên Mục Dã cảm thấy Từ Lỗi đã từ bỏ suy nghĩ muốn tự sát, bởi vì sau lần này, Từ Lỗi cảm thấy mình đã được sống lại một lần nữa, hẳn anh ta sẽ dùng cơ hội này để được sống là chính mình.
Viên Mục Dã cười bảo:
Đương nhiên, đây là lần đầ5u tiên chúng ta gặp nhau mà, tôi giới thiệu một chút, tôi tên Viên Mục Dã, đây là bạn tôi Đoàn Phong, chúng tôi vừa từ núi Kim Tuấn chạy đến đây...

Từ Lỗi nghe xong thì biến sắc, dường như anh ta rất mẫn cảm với ba chữ
núi Kim Tuấn
:
Tôi không biết các anh đang nói gì, tôi không biết, tôi chẳng biết gì hết...

Viên Mục Dã thấy Từ Lỗi đang dần mất kiểm soát cảm xúc, bèn vội vàng nói với anh ta:
Anh đừng sợ, hôm nay chúng tôi đến là để nói cho anh biết những thứ được gọi là Sơn Thần kia đã chết rồi, anh có thể sống cuộc sống của mình, không phải vấn vương với quá khứ đau khổ nữa.

Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã nhẹ nhàng nói:
Cho dù anh có tin hay không, thì đây vẫn là sự thật, lần này chúng tôi đến là muốn nói cho anh biết kết quả, để anh không phải sống khổ sở như vậy nữa.

Lúc này Từ Lỗi mới hoàn toàn tin tưởng Viên Mục Dã, trong nháy mắt anh ta như không còn chút sức lực ngồi bệt xuống giường, miệng lẩm bẩm:
Tôi tự do rồi... cuối cùng tôi cũng tự do rồi...

Sau đó họ trò chuyện thêm Viên Mục Dã mới biết, khi Từ Lỗi lên đỉnh Lạc Hà đúng là vì muốn tự sát, có người nói anh ta bị u uất cũng được, nghĩ quẩn cũng được, tóm lại anh ta là người duy nhất thực sự muốn tự sát trong số những du khách đã nhảy xuống vách núi kia.
Nhất thời Từ Lỗi không hiểu ý trong lời nói của Viên Mục Dã, Đoàn Phong thấy anh ta vẫn chưa hiểu thì nói thẳng:
Những quái vật có khả năng khống chế đầu óc anh đã bị chúng tôi giết chết, từ nay về sau anh được giải thoát rồi!


Bọn chúng nguy hiểm như vậy, sao các anh có thể giết được chúng chứ?
Từ Lỗi không tin.
Viên Mục Dã thầm nghĩ trong lòng, đúng là thứ trói buộc ý trí của một người chính là bản thân họ, cho dù những con quái vật có thể điều kiển anh ta không còn nữa, nhưng trong lòng anh ta vẫn luôn có sự sợ hãi với chúng...
Viên Mục Dã cười bảo:
Khi nào anh trở nên nhiều chuyện như thế rồi?


Đoàn Phong nói:
Cái này sao có thể gọi là nhiều chuyện? Đây chỉ là tò mò thôi, hiểu không? Cậu nghĩ xem, cuộc sống của Từ Lỗi bây giờ là mơ ước của bao nhiêu người trẻ chứ? Có nhà có xe, công việc ổn định lương cao, trên có cha mẹ dưới có vợ con, có bao nhiêu người cố gắng cả đời chỉ vì những thứ đó hả? Nhưng vì sao anh ta vẫn muốn tự sát? Thật không biết rốt cuộc là vì cái gì?



Còn có thể vì cái gì chứ? Anh thử suy nghĩ xem như thế nào mới khiến một người hoàn toàn phủ định chính mình? Thật ra khi nãy anh ta đã thể hiện rất rõ rồi, anh ta đang không sống thật với chính mình, tất cả những điều tốt đẹp kia chỉ là ngụy trang mà thôi...
Viên Mục Dã nhướng mày nói.

Đoàn Phong suy nghĩ rồi bừng tỉnh:
Phủ định bản thân? Chẳng lẽ anh ta là... gay?


Viên Mục Dã gật đầu:
Đúng thế, cho nên anh ta mới nói tất cả những thứ anh ta đạt được chỉ là để ngụy trang cho dáng vẻ thực sự của mình, chứ không phải là mình. Từ thái độ của mẹ anh ta có thể thấy, cha mẹ anh ta đều biết vấn đề của con trai mình, nhưng vì vẫn mang nặng tư tưởng cũ cho nên bọn họ không chấp nhận con người thật sự của Từ Lỗi...



Nếu vậy cũng không khó để hiểu vì sao Từ Lỗi đau khổ đến mức nghĩ đến cái chết, có điều chắc không phải ai cũng sẽ giống anh ta chứ?
Đoàn Phong hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.