Chương 5: Vali hành lý màu hồng nhạt
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1371 chữ
- 2021-12-31 05:42:06
Người nọ nghe vậy thì đẩy mắt kính, đáp:
Chào anh, tôi tên Diệp Dĩ Nguy, là tổ trưởng đại diện hôm nay của tổ pháp y, pháp y Bạch đi phá án ở nơi khác rồi.
Viên Mục Dã gật đầu nói với anh ta:
Chào anh, tôi là Viên Mục Dã của đội hình sự, hôm nay đội trưởng của chúng tôi cũng đi công tác. Tôi cũng là đại diện tạm thời.
Diệp Dĩ Nguy hơi mỉm cười:
Xem ra hai chúng ta đều là lãnh đạo tạm thời nhỉ!
Mặc dù mặt của Diệp Dĩ Nguy vẫn bị khẩu trang che khuất, nhưng Viên Mục Dã không khó nhận ra từ đôi mắt luôn ngậm cười của anh ta, vị pháp y Diệp này dễ chịu hơn nhiều so với pháp y Bạch trước kia.
Tiếp theo Viên Mục Dã nghe tốp đồng nghiệp đầu tiên tới hiện trường giới thiệu tình hình, công trường này là một dự án được thành lập vào mùa xuân, mới chính thức bắt đầu xây dựng một tháng trước. Trường học dự định xây một tòa nhà ký túc xá bảy tầng trên khoảnh đất trống này để đối phó với việc tuyển sinh vượt mức hàng năm.
Ai ngờ sáng hôm nay, lúc các công nhân đang thi công lại đào được từ dưới đất một chiếc vali màu hồng phấn. Bởi vì đây là trong trường học, cho nên ban đầu các công nhân còn tưởng rằng chiếc vali này là hành lý của học sinh nào sơ ý làm rơi mất, kết quả khi họ tìm người của trường học tới mở ra xem, thì tất cả đều sợ hãi! Bên trong là một bộ xương mặc đồng phục học sinh.
Viên Mục Dã nghe đến đó liền ngẩng đầu hỏi:
Người phụ trách của trường học đã tới rồi ư?
Đồng nghiệp kia tiện tay chỉ vào một người trung niên mặt mày hoảng sợ ở cách đó không xa:
Người kia là chủ nhiệm giáo dục của trường học, chính ông ấy báo cảnh sát.
Viên Mục Dã nhìn theo hướng đồng nghiệp chỉ, quả nhiên nhìn thấy một người trung niên có dáng dấp hơi mập mạp đang đứng ở dưới tàng cây với sắc mặt trắng bệch. Viên Mục Dã khép cuốn sổ trên tay lại, bước nhanh về phía ông ta.
Viên Mục Dã biết không phải ai cũng đều có thể thản nhiên khi đối mặt với xác chết, cho nên vị chủ nhiệm giáo dục này sợ hãi cũng là việc hợp tình hợp lý. Vì vậy cậu chủ động đến bắt tay với đối phương rồi nói:
Xin chào, tôi là cảnh sát phụ trách vụ án này. Tôi tên Viên Mục Dã.
Nghe vậy, chủ nhiệm giáo dục vội vàng giơ tay bắt lại tay Viên Mục Dã:
Đồng chí cảnh sát, các cậu xem xem, chúng tôi đã thành lập trường gần hai mươi năm. Trước giờ chưa từng xảy ra chuyện như thế này. Thật sự là đáng sợ! Tuần trước hiệu trưởng đi họp ở nơi khác, tôi cũng không biết nên nói với ông ấy như thế nào… Đồng chí cảnh sát, các cậu nhất định phải mau chóng phá án, nếu không việc này sẽ có ảnh hưởng rất không tốt đối với trường chúng tôi!
Viên Mục Dã nghe xong thì nghĩ, hoá ra hôm nay tất cả đều là đại diện lãnh đạo! Cậu thấy vị chủ nhiệm giáo dục này nói năng hơi lộn xộn nên đành nhẹ giọng an ủi:
Trước hết ông đừng căng thẳng. Tôi muốn hỏi ông mấy câu.
Chủ nhiệm giáo dục nuốt nước bọt, cố gắng ổn định cảm xúc của mình lại, rồi mới nhìn về phía Viên Mục Dã, ông ta nói:
Cậu hỏi đi… Chỉ cần tôi biết, chắc chắn sẽ hết sức hợp tác với các cậu.
Viên Mục Dã gật đầu:
Ai là người đầu tiên phát hiện ra xác chết?
Chủ nhiệm giáo dục nghĩ rồi đáp:
Là mấy công nhân. Lúc ấy bọn họ muốn đào một hồ chứa nước tạm thời ở đây, ai ngờ chưa đào được vài nhát thì đã nhìn thấy cái vali này.
Sau đó thì sao, ai là người đầu tiên mở vali ra?
Viên Mục Dã tiếp tục hỏi.
Chủ nhiệm giáo dục lập tức đáp với sắc mặt trắng bệch:
Lúc đầu các công nhân đều cho rằng đây là hành lý của học sinh nào làm mất, cho nên đã thông báo cho phòng giáo vụ. Khi ấy đúng lúc tôi đang ở phòng trực giáo vụ, cho nên chạy tới xem thử… Tôi thấy tay cầm của cái vali này đã rỉ sét, nên tưởng là học sinh đã tốt nghiệp nào đó không cần nữa, nhưng xách lên rất nặng, cho nên mới muốn mở ra xem thử, kết quả… Bên trong lại là một cái xác!!
Viên Mục Dã nghe xong thì nhìn xung quanh:
Trước đây mảnh đất này là chỗ nào?
Chủ nhiệm giáo dục nói:
Trước kia đây là một khoảnh rừng đào do các học sinh khóa đầu tiên trồng từ lúc chúng tôi thành lập trường, ngụ ý là học sinh ở khắp muôn nơi, nhưng không ngờ lại phát hiện xác người ở đây! Đồng chí cảnh sát, các cậu nhất định phải mau chóng phá án nhé! Bằng không danh dự của trường chúng tôi sẽ bị phá huỷ hết!
Viên Mục Dã không có thời gian ở đây nghe chủ nhiệm giáo dục buồn thu thương xuân. Lông mày cậu nhíu lại:
Từ khi thành lập trường đến giờ, khoảnh rừng đào này vẫn không dùng để làm gì khác sao?
Chủ nhiệm giáo dục lắc đầu:
Không, vẫn chỉ là một khoảnh rừng thôi. Năm trước nhà trường muốn mở rộng trường học, lúc ấy mới quy hoạch cánh rừng đào này, định xây một tòa nhà ký túc xá ở đây.
Lúc này Viên Mục Dã giơ tay ra nói:
Được rồi, hôm nay trước hết chỉ tới đây thôi. Nếu về sau ông nhớ ra điều gì khác, nhất định phải chủ động liên lạc với cảnh sát.
Chủ nhiệm giáo dục thấy thế vội nắm tay Viên Mục Dã:
Nhất định nhất định! Chắc chắn trường chúng tôi sẽ hợp tác với cảnh sát.
Đến khi Viên Mục Dã quay trở lại hiện trường, tổ kỹ thuật đã sắp kết thúc công việc, nói thẳng ra là khu vực chôn xác này cũng không có manh mối gì cả, mà hiện giờ thứ duy nhất có thể gọi là manh mối có giá trị… chắc hẳn chính là cái xác này và vali hồng nhạt đựng xác.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã đi đến bên cạnh Diệp Dĩ Nguy và nói:
Pháp y Diệp, có thể phán đoán ra người này đã chết mấy năm rồi không?
Diệp Dĩ Nguy ngẩng đầu, dùng ngón tay đẩy mắt kính:
Theo độ vôi hóa xương của xác chết, ít nhất đã chết ba năm trở lên, có điều vừa nãy tôi nghe vị chủ nhiệm giáo dục kia nói, kiểu dáng đồng phục mà nạn nhân mặc là của mười năm trước, bởi vì trường học của họ đã từng đồng loạt đổi đồng phục mới một lần vào mười năm trước.
Đồng phục mười năm trước? Vậy nói cách khác, người này ít nhất phải chết mười năm trở lên!?
Viên Mục Dã hơi giật mình.
Diệp Dĩ Nguy:
Chưa nói chắc được, vẫn phải chờ về đối chiếu tất cả số liệu rồi mới có thể đưa ra thời gian cụ thể.
Viên Mục Dã gật đầu:
Thế khoảng bao giờ có thể lấy được báo cáo xét nghiệm tử thi?
Diệp Dĩ Nguy suy nghĩ rồi đáp:
Như vậy đi, tối hôm nay tôi tăng ca, sáng mai là có thể có báo cáo xét nghiệm tử thi.
Nghe Diệp Dĩ Nguy nói như vậy, ít nhiều Viên Mục Dã hơi bất ngờ. Bởi vì trước, đây lúc đội trưởng của bọn họ làm việc chung với pháp y Bạch, trong tình huống bình thường ít nhất phải hai ngày sau mới có thể có báo cáo, không ngờ hiệu suất làm việc của Diệp Dĩ Nguy lại cao như vậy.