Chương 59: BÓNG DÁNG NGƯỜI XƯA TRÊN TẦNG BỐN


Diệp Dĩ Nguy nghe vậy bèn gật đầu:
Thế còn tạm được… Tôi đi trước đây.


Sau khi Diệp Dĩ Nguy rời đi, Viên Mục Dã ngồi ngâ8y người một mình trên ghế mất một lúc, đã từ lâu không có người lạ nào đột nhiên xen vào cuộc sống của cậu như vậy. Lần trước là 3chủ nhân của Kim Bảo, đó là một người bạn duy nhất đúng nghĩa của cậu…
Kim Bảo nhìn Viên Mục Dã mà như hiểu như không, nó lắc đuôi vài lần coi như là trả lời.
Viên Mục Dã vừa ra ngoài cửa đã nghe có người ấn một tiếng còi xe ngắn, cậu không cần nhìn cũng biết là Đoàn Phong. Sau khi lên xe, Đoàn Phong nói với vẻ xin lỗi:
Bình thường giờ này chắc ngủ rồi hả?

Viên Mục Dã lúc này mới nhớ, chủ nhân trước đây của nó cũng thường xuyên ra ngoài, cứ đi là mất khoảng mười mấy hai mươi ngày, cho nên chắc nó đã quen với cảnh chia tay này…
Viên Mục Dã nghĩ tới đây bèn ngồi xuống vuốt đầu nó:
Yên tâm, mấy ngày nữa tao sẽ về. Ông anh vừa rồi ngày mai sẽ tới chăm sóc mày, nhớ phải nghe lời, không được dọa anh ta, bởi vì khi anh ta hung dữ sẽ đáng sợ hơn những người khác nhiều lắm đấy!

Sau khi chuẩn bị xong hai bộ quần áo, Đoàn Phong đ9ã gọi điện thoại đến và nói anh ta đang ở ngoài cửa. Viên Mục Dã không ngờ đội trưởng Đoàn lại tự mình đến đón cậu, theo lý thuyế6t với tình huống như thế này thì thường là Trương Khai đến đón.
Khi Viên Mục Dã ra cửa có quay đầu nhìn Kim Bảo một chút,5 nó dường như biết cậu muốn ra ngoài, trong mắt nó mặc dù hơi buồn nhưng vẫn rất bình tĩnh.
Đoàn Phong bảo Viên Mục Dã chờ ở phòng họp, còn anh ta về ký túc lấy hành lý, không ngờ khi Viên Mục Dã đi lên tầng bốn lại ngạc nhiên phát hiện, toàn bộ cảnh tượng ở đây đã biến mất! Thay vào đó là kiểu trang trí rất cũ kỹ…
Trong nhất thời Viên Mục Dã cứ như đang đi vào một tòa nhà của những năm ba mươi, trên đầu là một chiếc đèn lúc sáng lúc tối đang lắc lư, khiến cho cả hành lang trở nên vô cùng âm u.
Viên Mục Dã nghe vậy bèn cười nói:
Cũng vừa mới ngả lưng thôi, vụ án gì mà vội thế, còn phải đi ngay trong đêm?

Không ngờ Đoàn Phong lại lắc đầu:
Tôi cũng không rõ tình huống cụ thể lắm, chờ chúng ta đến sẽ biết…

Viên Mục Dã không ngờ đội trưởng nhớ được cả chuyện nhỏ như vậy, cậu cười bảo:
Không có gì, tôi đã nhờ… một người bạn, anh ta sẽ qua cho nó ăn hàng ngày.

Không ngờ Đoàn Phong nghe xong lại nghiêng đầu nhìn Viên Mục Dã và nói:
Cậu nên kết giao với vài người bạn, đừng cứ thui thủi một mình như vậy…

Viên Mục Dã không ngờ trong số 54 còn sót lại từ trường tư duy mạnh mẽ như vậy, bảo sao Đoàn Phong nói cậu không thích hợp ở cùng ký túc xá với bọn họ… Nghĩ tới đây, Viên Mục Dã bình tĩnh trở lại, hiện giờ những người khác chắc đang ở tầng một trong ký túc xá, cho nên chỉ cần cậu đứng yên ở đây và chờ mọi người đi lên thì sẽ không sao hết.
Trước đây Viên Mục Dã không hiểu vì sao mình hay
Gặp ma
vào buổi tối, vì dù sao những từ trường tư duy kia vẫn luôn ở chỗ của nó, nếu cậu đã có thể đọc được thì lẽ ra không nên phân biệt ngày hay đêm mới đúng.
Viên Mục Dã chăm chú nhìn Đoàn Phong, cậu hỏi:
Đội trưởng, trong mắt của mọi người thì tôi có phải là một người tính cách rất quái dị không?

Đoàn Phong cười đáp:
Tại sao lại hỏi như vậy, vì vừa rồi tôi bảo cậu kết bạn nhiều hơn à?!

Viên Mục Dã không biết phải tiếp tục nói chuyện gì với Đoàn Phong, đành ậm ừ bảo:
Chà… là vậy à.

Không ngờ đúng lúc này Đoàn Phong lại vỗ vào vô lăng và hỏi:
Đúng rồi, chó của cậu làm thế nào bây giờ?

Đoàn Phong trả lời:
Lát nữa chúng ta sẽ xuất phát, đến lúc đó Trương Khai sẽ lái xe cho nên tôi bảo cậu ta đi ngủ trước, bên phía Đại Quân do Hoắc Nhiễm đi đón, họ cũng đã đến rồi.

Đây là lần đầu tiên Viên Mục Dã đến số 54 vào buổi tối, trước đó nơi này cho cậu ấn tượng là ngoài vẻ cũ kỹ ra thì chẳng có gì khác, không ngờ lần này lại cho Viên Mục Dã một trải nghiệm hoàn toàn mới.
Viên Mục Dã chỉ cười mà không nói thêm gì.
Chỉ một lát sau chiếc xe đã chạy đến đầu ngõ vào số 54, lúc này Viên Mục Dã mới nhớ ra để hỏi Đoàn Phong:
Đúng rồi, tại sao hôm nay anh lại đến đón tôi? Trương Khai đâu?

Viên Mục Dã suy nghĩ rồi trả lời:
Cũng không phải… chỉ là tôi cảm thấy mình luôn khó hòa hợp được với mọi người.

Đoàn Phong dùng tay phải vỗ lên vai Viên Mục Dã rồi bảo:
Thằng nhóc ngốc này, cả cuộc đời đâu cần phải quen biết nhiều, chỉ cần có vài người nói chuyện hợp nhau, có thể thổ lộ tâm tình là được! Cậu biết không? Tôi vừa bảo cậu quen nhiều bạn bè hơn là vì cảm thấy tâm trạng của cậu luôn rất nặng nề, tôi muốn khi cậu rảnh có thể tìm bạn bè mà nói chuyện…

Sau này Viên Mục Dã mới biết, lý do mà cậu không thể đọc được từ trường lưu lại tại nơi đông người là do sự ảnh hưởng và hỗ trợ lẫn nhau giữa các từ trường tư duy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.