Chương 625: Kẻ cướp


Trong bữa ăn, Viên Mục Dã gần như chẳng ăn mấy miếng. Trên cơ bản là uống rượu miết. Mấy đồng đội của Từ Lệ càng thi nhau mời, Viên Mụ8c Dã lại ngại từ chối nên chỉ có thể uống hết ly này đến ly khác… Trái lại, Lệ Thần mở máy ăn tới mức bụng tròn xoe.

Phải nói3 tửu lượng của Viên Mục Dã vẫn coi như khá, lúc sắp tan cuộc, mấy đồng đội của Từ Lệ lũ lượt thua trận. Cả đám đều ngà ngà say, mà Vi9ên Mục Dã lại tỉnh như chẳng có vấn đề gì.

Lúc ra khỏi tiệm cơm, đầu tiên Từ Lệ sắp xếp đưa mấy cấp dưới không biết cố gắng c6ủa mình về nhà, sau đó mới xoay người nâng cánh tay Viên Mục Dã và bảo:
Đi, tôi đưa cậu về…

Từ Lệ phân trần kéo cậu lên xe mình:
Khó mà làm được, cậu uống rượu với tôi, tôi phải bảo đảm cậu về đến nhà an toàn mới được…

Lúc trên đường, mấy lần Viên Mục Dã muốn nói với Từ Lệ về chuyện của Lệ Thần, nhưng đều không mở được miệng. Bình thường nhờ Từ Lệ giúp đỡ đi cửa sau một chút còn đỡ, chuyện làm giả thân phận này nói nhỏ thì nhỏ, nói lớn thì lớn, cho nên từ đầu đến cuối cậu không có mặt mũi mở miệng.
Thật ra lúc họ tàn cuộc cũng đã khuya, hơn nữa nhà Viên Mục Dã vốn ở nơi hẻo lánh, bởi vậy trên đường về gần như không có người đi bộ trên đường. Nhưng khi xe lái qua một trụ đèn xanh đèn đỏ, chuyển hướng rẽ bên phải ngã tư, bất ngờ có một bóng người từ lề đường bên phải nhảy thẳng sang lề đường bên trái...
Viên Mục Dã chợt nhớ tới bóng người vừa mới nhìn thấy, cậu bèn quay đầu nhìn Lệ Thần:
Vừa rồi cậu có nhìn thấy cái tên băng qua đường kia không?

Lệ Thần gật đầu đáp:
Thấy, hắn ta vượt đèn đỏ!

Viên Mục Dã đỡ trán, nói:
Tôi không hỏi cậu cái này. Tôi muốn hỏi cậu có thể nhảy từ lề đường bên này sang lề đường bên kia không?

Viên Mục Dã bị bật ngược lại làm cho tức nghẹn, sau đó cậu nói một cách hơi bất đắc dĩ:
Bản chất của hai ta vẫn khác nhau… Cho nên tôi không thể cũng không có nghĩa là cậu không thể mà?

Lệ Thần cũng thở dài:
Bản chất của hai ta không giống nhau, nhưng cơ thể hiện giờ của tôi cũng là con người, nhiều nhất chỉ có thể phát huy khả năng thể chất của con người đến cực hạn thôi… Nhưng con đường vừa rồi là hai chiều bốn làn xe chạy, khoảng cách từ trái sang phải ít nhất cũng đến mười lăm mét. Kỷ lục nhảy xa nhất của con người là bao nhiêu? Có thể nhảy đến mười lăm mét không?

Viên Mục Dã lắc đầu:
Nếu trong hoàn cảnh không chơi chiêu trò thì chắc chắn là không thể… Hơn nữa còn là một bước nhảy gấp ba.

Lệ Thần suy ngẫm một cách rất nghiêm túc, sau đó hỏi ngược lại:
Anh có thể không?

Viên Mục Dã lắc đầu:
Không thể…

Lệ Thần liền cười:
Thấy không, anh không thể thì dựa vào đâu mà tôi có thể?

Ai ngờ Lệ Thần lại quay ra nói:
Thật ra lao động trí óc sẽ càng tiêu hao nhiều năng lượng hơn. Nói ra có khi anh cũng không tin, trước hôm nay, tôi chưa từng được ăn no…

Viên Mục Dã cũng không biết hắn nói thật hay giả, đành phải thở dài:
Thế thì nuôi cậu hơi tốn tiền đây…

Lệ Thần cười gian:
Yên tâm, tôi sẽ không ăn không đâu. Về sau nếu có chuyện gì anh cứ bảo tôi đi làm, coi như trả tiền ăn uống.

Từ Lệ thắng gấp và đỗ xịch xe lại, sau đó nhìn sang Viên Mục Dã bằng vẻ mặt khiếp sợ:
Là tôi hoa mắt hả? Vừa rồi cậu có thấy người đó không?

Viên Mục Dã nhìn chằm chằm bóng người vội vàng biến mất trong màn đêm, cậu nói:
Nếu thật sự là hoa mắt thì cả hai chúng ta cùng hoa mắt…

Sau khi về đến nhà, Viên Mục Dã vẫn còn suy nghĩ về bóng người lạ lùng gặp được trên đường. Sau đó cậu thấy việc đầu tiên Lệ Thần làm sau khi vừa mới ăn cơm xong về nhà là lục tủ lạnh, nên ngao ngán nói:
Có phải cậu cũng nên kiểm soát lượng cơm ăn của mình không? Cậu mà còn ăn như vậy nữa thì sẽ hủy hoại sức khỏe hiện tại của mình đó.

Viên Mục Dã bị gió lạnh bên ngo5ài thổi trúng nên cũng hơi choáng đầu, cậu cười nói:
Hôm nay anh xấu lắm nhé, để cho mấy thằng em thay phiên chuốc tôi… Bản thân mình lại không uống một hớp nào!

Từ Lệ đáp một cách đúng lý hợp tình:
Tôi mà uống rượu thì làm sao đưa cậu về được?

Viên Mục Dã kéo Lệ Thần qua và nói:
Tự tôi cũng dắt thằng em theo mà, không cần anh đưa!

Lệ Thần chìa tay ra và bảo:
Thì đấy…


Nghe Lệ Thần nói như vậy, Viên Mục Dã như có điều suy tư mà đưa ra nhận định:
Nếu vậy xem ra đối phương chắc chắn không phải người bình thường…



Tôi thấy có phải người hay không cũng khó mà nói…
Lệ Thần lẩm bẩm.

Sáng sớm hôm sau, Viên Mục Dã kể lại chuyện lạ lùng mình đã nhìn thấy với đám Đoàn Phong. Đoàn Phong vừa nghe đã tỏ vẻ người bình thường chắc chắn không thể nhảy xa như vậy, Hoắc Nhiễm ở bên cạnh cũng hùa theo:
Người bình thường có ai rảnh mà đi nhảy xa trên đường cái đâu!


Viên Mục Dã thấy cũng phải, vì thế cậu cười lắc đầu, nói:
Chứ còn gì nữa? Xem ra thời đại này đúng là nhiều chuyện lạ…


Vốn dĩ chuyện này cũng chỉ là đề tài khi mọi người nói chuyện phiếm, chẳng ai để ở trong lòng, kết quả chưa được mấy ngày, trên mạng đã tuôn ra tin tức đầu tiên, nói mấy ngày nay liên tiếp có người dân bị cướp, kẻ tình nghi cực kỳ nhanh, mỗi khi thành công đều có thể bay lên nóc nhà để chạy thoát.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.