Chương 631: Tích chữ như vàng


Lúc này có một bóng người văng ra ngoài theo quán tính… Viên Mục Dã thấy xe đã dừng hẳn, cậu không dám ở lại dù chỉ một phút, sau khi đưa tiền x8ong thì vội vàng xuống xe.

Nếu là người bình thường bị ngã như vậy, dù không gãy xương chắc cũng phải mất một lúc lâu mới đứng dậy được3. Nhưng tên kia sau khi rơi xuống và lăn hai vòng thì đã đứng ngay dậy. Viên Mục Dã thấy thế đâu dám dừng lại, cậu quay người chuẩn bị rời đi. 9

Không ngờ lúc này tài xế taxi lại tìm đường chết muốn đi qua tranh cãi với tên kia và bắt gã bồi thường tiền sửa xe! Viên Mục Dã lo lắn6g nếu cứ tiếp tục như vậy lái xe có thể sẽ gặp nguy hiểm, thế là cậu đành dừng lại rồi bảo tài xế:
Bác tài, anh mau lái xe đi, gần đây chắc có5 đồn cảnh sát…

Viên Mục Dã thấy tên này chỉ túm cổ áo mà không có ý định bóp chết mình, cậu bèn nhẹ nhàng thương lượng:
Điện thoại của tôi đang reo, tôi có thể…

Vậy mà Viên Mục Dã còn chưa dứt lời, tên kia đã thò tay móc điện thoại trong túi Viên Mục Dã, sau đó dùng sức bóp một cái, chiếc điện thoại hỏng ngay lập tức.
Viên Mục Dã nhìn chiếc điện thoại vừa mới dùng có một năm của mình, trong lòng tuy tức giận nhưng cũng không dám nói gì, cậu đành lắc đầu, bảo:
Anh dập máy là được rồi, đâu cần phải bóp nát nó chứ…

Tên tội phạm lúc này đã chạy đến gần, gã từ trên cao nhìn xuống Viên Mục Dã với ánh mắt đầy căm giận. Viên Mục Dã cũng ngẩng đầu quan sát cẩn thận khuôn mặt tên này, đồng thời nhanh chóng tìm kiếm trong đầu xem có ai giống như vậy không.
Tiếc là Viên Mục Dã đã vắt óc ra tìm nhưng vẫn không nhớ nổi là mình đã gặp gã này ở đâu, thậm chí còn chẳng thấy quen. Cậu có thể khẳng định mình nhìn thấy gã lần đầu tiên là ở kế hoạch câu cá!
Có lẽ do nhìn thấy Viên Mục Dã không có ý định phản kháng, đối phương cũng từ từ ngồi xổm xuống, sau đó túm lấy cổ áo cậu… Không ngờ đúng lúc này điện thoại trong túi Viên Mục Dã lại đổ chuông, không cần đoán cũng biết là Đoàn Phong gọi đến.
Mặc dù sau khi xuống xe Viên Mục Dã đã gửi định vị lại cho Đoàn Phong, nhưng trung tâm Văn Bác cách chỗ này ít nhất vài phút chạy xe, nếu Viên Mục Dã muốn giữ cái mạng nhỏ của mình, cậu nhất định phải chống đỡ được trong mấy phút này.
Viên Mục Dã nghĩ đến đây bèn vừa lùi vừa hỏi:
Tên tôi là Viên Mục Dã, tên anh là gì?

Gã tội phạm nghe xong chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó không nói một lời mà tiến đến gần, cực chẳng đã Viên Mục Dã đành phải tiếp tục hỏi:
Giữa hai chúng ta chắc chắn có hiểu nhầm gì đó, chúng ta mới gặp nhau tổng cộng hai lần, đâu đến mức có mối thù hằn gì chứ?


Không phải hai lần…
Cuối cùng gã tội phạm cũng lên tiếng.
Giờ Viên Mục Dã mới biết hóa ra đối phương cũng biết nói chuyện, chẳng qua là tích chữ như vàng mà thôi… Tất nhiên nếu đã nói chuyện thì dễ xử lý hơn, cậu vội vàng hỏi:
Không phải hai lần? Vậy trước đây chúng ta đã gặp nhau ở đâu? Trí nhớ của tôi không tốt lắm, anh có thể nhắc nhở tôi một chút không?

Thật ra Viên Mục Dã vừa nói vừa muốn tìm cơ hội chạy trốn, tiếc là ở đây rất trống trải, bất kể cậu có chạy về phía nào thì cũng sẽ bị đuổi kịp, thế nên cậu không chạy nữa mà ngồi xuống rồi nói với vẻ chấp nhận số phận:
Anh muốn giết tôi cũng được, nhưng trước đó có thể nói rõ ràng không, tôi trêu chọc anh lúc nào chứ?

Không ngờ tên kia lại có vẻ tức giận, gã tiến lên đạp nát chỗ đồ ăn Viên Mục Dã đặt xuống đất! Không hề có một chút ý định muốn nói chuyện nào…
Viên Mục Dã và gã tội phạm này mới chỉ gặp nhau hai lần, cậu nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao đối phương lại căm ghét mình đến thế? Hỏi cũng không nói, vừa thấy là đánh… Ai mà chịu được điều này chứ?
Vấn đề là Viên Mục Dã lại không đánh được gã, sau trận giao chiến lần trước, cậu biết rõ mình chênh lệch quá xa so với đối phương, nếu thật sự đánh nhau thì kết cục cuối cùng của Viên Mục Dã chỉ có thể là bị đánh chết. Hơn nữa, lần trước nếu không có Lệ Thần, Viên Mục Dã dù không chết cũng sẽ bị thương nặng, huống chi bây giờ bên cạnh cậu làm gì có ai giúp đỡ?
Tài xế taxi còn muốn nói gì đó, nhưng khi thấy sắc mặt Viên Mục Dã tái xanh và sắc mặt cái gã vừa rồi nhảy lên nóc xe cũng rất khó coi, lúc này anh ta mới cảm thấy chuyện không ổn, bèn vội vàng xoay người lên xe rồi lái đi nhanh như chớp.
Viên Mục Dã thấy chiếc xe cuối cùng cũng rời đi, cậu thở phào, nhưng lúc này muốn chạy cũng đã muộn, Viên Mục Dã đành giơ cao hai tay lên rồi nói:
Trên người tôi không có vũ khí, chúng ta có thể nói chuyện trước được không, đừng vừa gặp đã đánh chứ?

Viên Mục Dã nói xong còn đặt những thứ vừa mua trong siêu thị xuống đất và bảo:
Ở đây có một ít đồ ăn, nếu anh muốn mấy thứ này thì cứ cầm đi!

Lúc này Đoàn Phong đang sầm mặt lái xe theo hướng vị trí mà Viên Mục Dã gửi lần thứ hai, mặc dù anh ta không biết có chuyện gì xảy ra với Viên Mục Dã, nhưng có thể khẳng định cậu đang trong tình trạng nguy hiểm.


Viên đã tắt máy… Vừa rồi rõ ràng còn liên lạc được mà? Tại sao mới chỉ một lát mà đã không gọi được rồi?
Trương Khai lo lắng hỏi.

Đoàn Phong chỉ nghe mà không trả lời, anh ta tiếp tục tăng tốc độ xe, chiếc xe chạy trong thành phố mà vận tốc lên đến một trăm hai!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.