Chương 647: Đám ô hợp


Tiêu Vũ Vi đi tiếp lên đằng trước, kết quả vô tình đá trúng một thứ. Cô ta nhặt lên xem rồi tiện tay ném cho Viên Mục Dã:
Đây cũng là xương thú 8à?


Viên Mục Dã đón lấy món đồ Tiêu Vũ Vi ném qua mà không chút suy nghĩ, tập trung nhìn kỹ mới thấy thứ trong tay là một cái xương sọ n3gười… Cậu lập tức ném nó đi với vẻ ghét bỏ:
Xem ra ở đây có thứ thích ăn thịt người, cô cẩn thận một chút…

Đoàn Phong đi mãi bỗng cảm thấy có gì đó là lạ, giống như có người đang nhìn chằm chằm vào mình trong bóng tối… Bởi vì cảm giác này làm người ta cực kỳ khó chịu, cho nên ba người Đoàn Phong luôn đi sát vào tường, sợ có thứ gì đột nhiên nhảy ra tấn công bọn họ.
Sự thật chứng minh cảm giác của Đoàn Phong không hề sai. Ngay khi bọn họ đi đến một khu vực trống trải, một tên đàn em của Hồ Đông Thăng đột nhiên kêu lên thảm thiết. Mọi người lập tức rọi đèn pin tới, kết quả chỉ thấy dưới đất để lại một vệt máu, không biết tung tích người ở đâu.
Lại nói đầu đằng kia, nhóm Đoàn Phong không nhẹ nhàng như Viên Mục Dã và Tiêu Vũ Vi. Bọn họ vừa cho nổ cánh cửa sắt xong, Trần Huy đã bảo ba người bọn họ xung phong đi vào trước. Đương nhiên Đoàn Phong không chịu dễ dàng làm pháo hôi, kết quả lại bị đối phương chĩa thẳng súng vào đầu và ép đi vào.
Lúc mới vào, bọn họ cũng bị mùi hôi xông đến nỗi khó thở, nhưng Đoàn Phong nhận thấy ngay có lẽ ở đây có động vật gì đó ăn thịt người, vì thế anh ta nhắc nhở Đại Quân và Trương Khai nhất định phải cẩn thận… Đoàn người Hồ Đông Thăng ở sau thấy bọn Đoàn Phong đã đi vào nên cũng vội vội vàng vàng đi theo.
Khi Viên Mục Dã và Tiêu Vũ Vi đang xem xét khắp nơi, trên đầu đột nhiên vang lên tiếng lách tách, hai người họ ngẩng đầu lên thì thấy hóa ra là đèn điện trên đỉnh đầu đột nhiên bật sáng, dần dần soi sáng toàn bộ không gian dưới lòng đất.
Lúc này Viên Mục Dã mới hiểu được tại sao ở đây hôi như vậy. Thì ra khu vực trước mặt đầy vật bài tiết và xương cốt không biết của thú hay là người.

Được, cô nói gì thì là cái đó… Đi thôi!
Viên Mục Dã nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Sau đó hai người tiếp tục đi sâu vào bên trong, nhưng chẳng được bao lâu không gian trước mắt đã trở nên rộng rãi và thông thoáng, xem ra năm xưa chắc nơi này là nhà kho gửi vật tư dưới lòng đất thời chiến tranh, tuy nhiên bây giờ chỉ còn lại một ít rương đồ rách nát trống không mà thôi…
Viên Mục Dã cười đáp:
Cô không phải lo điều này, bọn họ tự bảo vệ mình không thành vấn đề đâu, thật ra quan tâm người khác cũng không phải việc khó gì nhỉ.

Tiêu Vũ Vi lập tức hơi xấu hổ:
Ai quan tâm bọn họ, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi…


Hoảng hốt cái gì?! Cầu phú quý trong nguy hiểm, thiếu Ngô Hầu Tử sẽ ít đi một người chia tiền, có cái gì mà hoảng?!
Hồ Đông Thăng nói với sắc mặt xanh mét.
Thực tế, Đoàn Phong đã nhận ra, đừng thấy Hồ Đông Thăng buông lời hung ác, nhưng chẳng qua gã chỉ tự thêm can đảm cho mình thôi. Người khác không thấy rõ thứ đã cắp Ngô Hầu Tử đi, nhưng Đoàn Phong lại nhìn thấy rõ ràng.
Một tên có vóc dáng nhỏ con nói với vẻ mặt kinh hoàng:
Ngô Hầu Tử đâu? Vừa rồi nó còn ở đây mà?

Bọn người kia vốn là một đám ô hợp, mặc dù cầm trong tay trang bị hoàn mỹ, nhưng khi gặp phải nguy hiểm thì vẫn chạy tán loạn như ruồi bọ không đầu. Nhất thời, khung cảnh trở nên rối loạn, cuối cùng nhờ Trần Huy nổ một phát súng chỉ thiên mới khiến mọi người dừng lại.
Trông thân hình và kích thước… thế nào cũng giống con người, nhưng hình dáng của tên đó hơi khác thường, đi lại mà tứ chi chạm đất, có lẽ là một quái thú giống loài khỉ mặt chó ở vùng núi này, có điều không biết vì sao lại bị nhốt ở đây.
Nghĩ đến đây, Đoàn Phong bèn lên tiếng xoa dịu mọi người:
Không sao, không sao, mọi người đừng sợ. Vừa rồi tôi nhìn thấy Ngô Hầu Tử tự chạy đi, chắc chắn gã muốn chiếm riêng số vàng. Mọi người nhanh đuổi theo gã đi!


Có phải bọn họ cho nổ WC của người ta không?
Tiêu Vũ Vi không kìm được mở miệng chửi.
Viên Mục Dã không ngờ Tiêu Vũ Vi cũng biết nói đùa, bèn bật cười bảo:
Chúng ta lên đằng trước xem thử là biết…

Mặc dù người sáng suốt nghe là biết Đoàn Phong đang nói nhăng nói cuội, nhưng nó vẫn khiến cho phần lớn người ở đây sinh lòng nghi kỵ. Không chờ bọn Hồ, Trần mở miệng ngăn cản, mọi người đã loạn cả lên lần nữa.
Có lẽ giấc mơ tiền tài mà Hồ Đông Thăng dệt cho nhóm người này quá mức mê hoặc, thế nên những người này đã gần như mất đi lý trí sau khi cửa sắt mở ra, chỉ cần Đoàn Phong tùy tiện nói một câu là có thể khiến bọn chúng trở nên càng điên cuồng hơn…
Tiêu Vũ Vi bèn lấy con dao 9găm luôn mang theo người ra nắm trong tay, lạnh giọng nói:
Cho dù thật sự có thứ gì ăn thịt người cũng có đám người phía trước chắn rồi, anh sợ6 cái gì?

Viên Mục Dã bị chặn họng đến mức tắt đài, đành phải kiềm chế sự kích động lại:
Thực ra, đối với sự quan tâm của người khác, c5ho dù không muốn nói cảm ơn thì cô cũng không cần nói năng chặn họng người ta như vậy đâu, nếu không cô sẽ không có bạn bè.

Tiêu Vũ Vi vừa định nói gì đó, kết quả lại nghe thấy sâu trong lối đi truyền ra tiếng kêu thảm thiết đáng sợ hơn cả khi nãy, làm hai người Viên Mục Dã không kìm được nổi da gà… Kéo theo đó là vài tiếng súng, tiếp theo mọi thứ chìm vào yên tĩnh.

Bản lĩnh ba người đồng đội kia của anh thế nào? Sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?
Tiêu Vũ Vi hơi lo lắng.
Những người này nhanh chóng trở nên mất kiểm soát, chúng tìm tòi thẳng lên phía trước, nhìn thấy rương hòm linh tinh là lục tung lên, nhưng từ đầu tới cuối đều không tìm thấy năm trăm triệu vàng ròng mà Hồ Đông Thăng nói.

Sự điên cuồng của mọi người đối với vàng đủ để khiến bọn họ làm lơ rất nhiều thứ, ví dụ như vết máu dưới đất… Mà ba người Đoàn Phong thì lần tìm thật cẩn thận theo vết máu lên phía trước, cuối cùng tìm thấy Ngô Hầu Tử đã tắt thở trong đống bông gòn vụn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.