Chương 649: Nguồn thức ăn
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1156 chữ
- 2022-02-08 03:22:06
Đại Quân vội vàng nói với Đoàn Phong:
Đừng đút nữa, nhóc này nóng lạnh gì cũng ăn, so sánh với socola, tôi cảm thấy nó thích ăn thịt trên người của c8ậu hơn đấy.
Nhưng Đoàn Phong lại không tin, vì thế anh ta đưa socola vào miệng mình cắn trước một miếng, sau đó còn cố ý chép miệng, ăn rõ l3à ngon lành… Mùi thơm của socola lan tỏa khiến mũi đứa nhóc khẽ nhúc nhích, vẻ mặt khát vọng.
Đoàn Phong thấy cơn thèm của đứa nhóc đã bị gợi9 lên bèn đưa socola đến bên miệng nó lần nữa. Lần này đứa nhóc không từ chối mà thật cẩn thận nếm thử một miếng nhỏ, tiếp đó mặt nó lộ vẻ say mê.
Đại Quân thấy thế thì thở dài:
Trẻ con đúng là trẻ con, một miếng socola là đã bị bắt bài, nhưng ai lại làm ra tội ác như vậy? Sao ném nó ở chỗ5 như thế này chứ?
Đoàn Phong tức giận nói:
Cược đi, anh muốn làm cha nuôi cũng được, lát nữa gặp cha mẹ ruột của nó, anh hỏi thử xem bọn họ có đồng ý không?
Hả? Cha mẹ của đứa nhóc này còn sống ư?
Đại Quân cảm thấy thật khó tin
Đoàn Phong buồn cười:
Nói nhảm, trẻ con loài người là động vật yếu ớt nhất trên thế giới, nếu không có người chăm sóc, nó không thể nào sống được đến bây giờ! Cho nên tốt nhất là anh cẩn thận một chút, nhỡ đâu lát nữa cha mẹ của nó vừa nghe nói anh muốn làm cha nuôi, không chừng sẽ làm thịt anh thành bữa ăn khuya luôn đấy!
Trương Khai cũng ngồi xổm xuống xem xét đôi mắt của đứa trẻ, ai ngờ cậu ta mới vừa tới gần, đứa nhóc lập tức gừ gừ một cách căng thẳng, cảnh cáo Trương Khai cách xa nó một chút. Nhớ đến việc Đoàn Phong bị cắn rách tay áo, Trương Khai thức thời kéo dãn khoảng cách.
Hình như nhóc này chỉ thân với anh thôi! Nếu không anh nhận nó làm con nuôi nhé?
Trương Khai nói đùa.
Đại Quân không vui:
Socola là do tôi cho, OK? Có phải tôi cũng là một nửa cha nuôi không?!
Lúc này Vương Hạo Phong liếc nhìn đứa bé trốn sau cái rương gỗ và bảo:
Không thể để đám Hồ Đông Thăng nhìn thấy đứa trẻ, nếu không chắc chắn gã sẽ giết nó.
Đại Quân khó xử:
Thế phải làm sao? Chúng ta cũng không đưa đứa trẻ này đi cùng được!
Ai ngờ anh ta vừa dứt câu đã thấy Đoàn Phong sờ đầu đứa nhóc:
Đi theo chú nhé.
Trương Khai nhìn mấy cọng tóc của mình bằng vẻ mặt đau lòng, tức muốn hộc máu nói với Đại Quân:
Không phải chỉ hét lên thảm thiết thôi sao, anh nói thẳng ra thì em sẽ hét còn thảm hơn!
Kết quả Đại Quân lại cười đểu, nói:
Đấy là diễn xuất, không có cảm giác chân thật…
Trương Khai trừng anh ta:
Phắn!
Mấy người đang nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng bước chân không xa phía sau, ắt hẳn là đoàn người Hồ Đông Thăng thấy đầu bên này chậm chạp không có động tĩnh gì nên cho rằng không có nguy hiểm, chúng bèn theo lại đây… Đại Quân thấy thế vội giật mấy cọng tóc của Trương Khai.
Bình thường thằng nhãi này cực kỳ yêu quý mái tóc của mình nên cậu ta lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như mổ heo. Cậu ta vừa định chửi thì bị Đại Quân bịt kín miệng, sau đó anh ta nói nhỏ:
Mượn tiếng hét của cậu để dọa lũ người kia, tạm thời bọn chúng sẽ không dám đến gần!
Quả nhiên, tiếng hét thê thảm của Trương Khai vừa dứt, tiếng bước chân vừa rồi còn quanh quẩn gần đấy càng lúc càng xa. Sau khi gỡ bỏ mối nguy trước mắt, Đại Quân mới buông lỏng miệng Trương Khai ra.
Đoàn Phong tiếp tục trêu đùa đứa bé bằng socola. Anh ta phát hiện mắt đứa bé này có một lớp màng màu trắng, nên anh ta trầm giọng nói:
Chỉ sợ không phải ai đó ném nó vào đây, mà là ai đó đã sinh nó ra ở đây!
Trương Khai cả kinh không khép được miệng:
Hả? Ở nơi như thế này ư? Sinh con á? Không thể nào?
Đoàn Phong đút miếng socola cuối cùng vào miệng đứa nhóc, sau đó nói với giọng nặng nề:
Nếu những gì Hồ Đông Thăng nói đều là sự thật, vậy thì nơi này đã mười mấy năm không được mở ra, cho dù người bên ngoài muốn vứt trẻ con đi thì cũng không vào được! Hơn nữa, đôi mắt của đứa trẻ này có vấn đề, ắt hẳn do sống nhiều năm trong bóng tối khiến nó bị thoái hóa, điều này chứng minh từ khi vừa được sinh ra, nó chưa từng thấy ánh sáng, cho nên mới biến thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ này…
Đứa trẻ nghe thấy giọng của Đoàn Phong nên không bài xích, đáng tiếc nó lại nghiêng đầu giống như nghe mà chẳng hiểu gì cả, không biết Đoàn Phong nói cái gì. Cuối cùng Đoàn Phong đành nhặt tờ giấy gói socola dưới đất lên quơ quơ trước mặt đứa nhóc. Nó nhanh chóng theo mùi socola còn lưu trên giấy gói mà đi lên đằng trước.
Cứ như vậy, bốn người bọn họ dắt đứa bé cáu bẩn đó tới một chỗ có ánh đèn tối hơn, sau đó lại nhờ Đại Quân cho thêm một viên socola, tạm thời sắp xếp cho đứa trẻ trốn trong một cái rương gỗ.
Dàn xếp cho đứa trẻ dơ bẩn ấy xong, mọi người tiếp tục đi lên phía trước. Đại Quân vừa đi vừa quay đầu lại nhìn:
Nó ăn hết rồi sẽ không tự chui ra chứ?
Đoàn Phong lắc đầu:
Nó rất kỵ người xa lạ, chắc sẽ không dễ chui ra đâu. Chỉ cần nó không ra, đám Hồ Đông Thăng sẽ không thể phát hiện sự tồn tại của nó.
Lúc này Trương Khai nghĩ tới cha mẹ đứa trẻ nên tò mò hỏi:
Vừa rồi có phải cha mẹ đứa bé bẩn bẩn ấy tấn công mọi người không? Không phải họ bỏ lại con mình để bỏ chạy đấy chứ?
Đoàn Phong thở dài đáp:
Chắc chắn là bọn họ, mặc dù hiện giờ tôi cũng không biết tại sao bọn họ biến thành bộ dạng như quỷ kia, nhưng trong hoàn cảnh khốc liệt này, cậu còn muốn bọn họ sống như con người được sao? Bọn họ chạy trốn có thể là do ánh sáng, cho nên mới tạm thời nấp đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.