Chương 654: Vô lo vô nghĩ


Bất kể kết quả thế nào, điều này vẫn là sự bất hạnh đối với cô bé, bởi vì cô bé đã được định sẵn mãi mãi không thể nhìn rõ thế giới n8ày, đồng thời còn phải nhận lấy vận mệnh bi thảm khi mẹ ngồi tù và cha đã chết.

Có thể do Đoàn Phong cho cô bé cảm nhận được3 sự ngọt ngào đầu tiên trong cuộc đời nên cô bé đối xử với Đoàn Phong hoàn toàn khác biệt, mặc dù bây giờ cô bé không nhìn thấy gì, 9nhưng chỉ cần Đoàn Phong vừa lên tiếng, cô bé sẽ luôn xác định được chính xác vị trí của Đoàn Phong.
Tiêu Vũ Vi cười khổ:
Cô may mắn hơn tôi nhiều lắm, cô có một đám người giữ bí mật cho mình, còn tôi chỉ có một mình La Đông Lai.

Mặc dù không có khách mời, nhưng lễ tang vẫn phải cử hành đúng thời gian, sau khi lễ tang kết thúc, Tằng Nam Nam hỏi Tiêu Vũ Vi định làm gì sau này? Quay về mở nhà nghỉ hay có ý định nào khác?
Viên Mục Dã nghe thấy câu đầu tiên đã nặng nề như vậy, cậu bèn vừa cười vừa nói:
Cô đấy, cứ hay nghĩ nhiều, mới hai mươi mấy tuổi mà đã muốn lá rụng về cội rồi à? Một người chỉ cần tìm được vị trí của mình, vậy thì dù có bị gió thổi đến một nơi xa lạ cũng vẫn có thể cắm rễ trong bùn đất, mà rễ chưa chắc là nơi người đó ra đời.

Tằng Nam Nam khẽ gật đầu, nói:
Đúng thế, nhưng tôi đến cả rễ ở đâu cũng không biết, mặc dù anh và tôi đều là trẻ mồ côi nhưng anh lại may mắn hơn tôi nhiều, ít nhất anh biết mình là ai… Mặc dù tôi đã từng có rất nhiều tên và danh hiệu, nhưng đó đều không thật sự là tôi.

Đầu tiên hai người đi đến một gốc cây ngô đồng, bây giờ đang là cuối thu nên lá cây đã ngả sang màu vàng, những cơn gió lạnh thổi qua khiến chúng rơi lả tả xuống đất…
Viên Mục Dã vừa nhìn cảnh thu trước mắt vừa tính toán nên mở đầu bằng câu nào, bất chợt lại nghe thấy Tằng Nam Nam hỏi:
Lá rụng về cội, nhưng cội nguồn của tôi ở chỗ nào?


Đi dạo với tôi một vòng đi…
Tằng Nam Nam đột nhiên đề nghị.
Viên Mục Dã mỉm cười:
Đi thôi!

Đoàn Phong vẫn mang cho6 cô bé một ít bánh kẹo và socola, nhưng không ngờ mấy thứ này lại bị y tá tịch thu, hóa ra chỉ cần trong tay có đồ ngọt là cô bé sẽ 5không ăn cơm nữa, cuối cùng y tá đành phải sầm mặt làm người xấu.
Sau đó Đoàn Phong phải nói hết nước hết cái mới giữ lại được một miếng kẹo và nhét vào trong miệng cô bé, cô nhóc lập tức híp mắt lộ vẻ say mê… Mặc dù trước khi đi trong lòng hai người đều cảm thấy không nỡ, nhưng chẳng còn cách nào cả, dù sao đây cũng là một đứa bé chứ không phải con mèo hay con chó.
Trên đường về, từ đầu đến cuối Tằng Nam Nam đều buồn bã không vui, Viên Mục Dã thấy vậy bèn bảo cô ấy đổi xe với Trương Khai và Hoắc Nhiễm, cậu muốn tâm sự với cô nhóc này một lát… Không ngờ vừa lên xe Tằng Nam Nam đã ngủ mất, hoàn toàn không muốn nói chuyện gì với ông anh Viên Mục Dã.
Đoàn Phong thấy vậy thì cười gian:
Bà chị tâm lý, hay là cậu chia sẻ với tôi đi, trong lòng tôi cũng đang rất đau buồn này.

Tiêu Vũ Vi thở dài:
Một mình tôi không thể mở nhà nghỉ được, chỉ đành ngừng kinh doanh, còn chuyện sau này… đến đâu hay đến đó vậy.

Hiện tại đã xử lý xong hậu sự của La Đông Lai, mấy người số 54 cũng không có lý do gì tiếp tục ở lại chỗ này. Trước khi đi Tằng Nam Nam cho Tiêu Vũ Vi một số điện thoại, mặc dù cô ấy không nói gì nhưng dụng ý rất rõ ràng, nếu Tiểu Vũ Vi gặp chuyện khẩn cấp thì có thể gọi cho cô ấy.
Tiêu Vũ Vi giải thích điều này với vẻ cô đơn:
Đông Lai đã vì tôi mà cắt đứt mọi liên lạc với bạn bè người thân trước kia, mặc dù tôi cũng đã báo cho bọn họ theo phép lịch sự, nhưng bọn họ đều dùng nhiều lý do để uyển chuyển từ chối. Thật ra không thể trách họ được, người thân hay bạn bè đều như vậy, thời gian dài không liên lạc thì tình cảm đương nhiên sẽ dần phai nhạt.


La Đông Lai biết chuyện của cô không?
Tằng Nam Nam trầm giọng hỏi.
Viên Mục Dã đỡ trán:
Anh tập trung lái xe đi!

Khi đến trạm nghỉ giữa đường, Viên Mục Dã gọi Tằng Nam Nam dậy để cô ấy xuống vận động một chút. Đúng lúc này Đoàn Phong vào cửa hàng tiện lợi mua thuốc lá, trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ.
Với tính chất công việc của bọn họ, nuôi chó mèo còn vất vả chứ đừng nói đến một cô bé nhảy nhót tưng bừng, vì vậy dù trong lòng không nỡ, bọn họ cũng chỉ đành giao cho chính phủ địa phương sắp xếp để tìm cho cô bé một gia đình thích hợp nhận nuôi…
Sau khi rời khỏi bệnh viện, bọn họ lại vội vàng chạy đến nhà tang lễ, hôm nay là ngày lễ tang của La Đông Lai được cử hành, Tằng Nam Nam đã dẫn mấy người Đại Quân qua đó giúp đỡ từ sớm. Nhưng điều làm Viên Mục Dã bất ngờ là, khách mời của lễ tang này chỉ có đội số 54 bọn họ.
Viên Mục Dã giơ tay ra tóm một chiếc lá rụng, sau đó thở dài hỏi:
Vậy thì sao? Chẳng lẽ phải biết rõ xuất xứ của cô thì mới hiểu rõ bản thân cô à? Chưa chắc đâu nhé! Nói một câu tương đối khuôn sáo là, người phải sống cho hiện tại, quá khứ và tương lai là thứ không thể thay đổi và kiểm soát được, chỉ có hiện tại là khác. Nếu cứ đắm chìm với quá khứ thì sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ tốt đẹp ở hiện tại.


Tằng Nam Nam nghe đến đây đột nhiên bật cười:
Anh Viên, tại sao tôi lại có cảm giác anh đang rót canh gà có độc cho tôi thế nhỉ?


Viên Mục Dã bất đắc dĩ nói:
Canh gà có độc cũng là canh gà còn gì? Cô có biết điều đáng buồn nhất trong cuộc đời con người là gì không? Đó chính là đến người rót canh gà có độc cho mình cũng chẳng có… Tình cảnh của Tiêu Vũ Vi bây giờ chắc cũng là như vậy đấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.