Chương 657: Sáo gọi chó


Đoàn Phong buồn cười hỏi:
Ai lại giấu gã đó làm gì? Chơi vui hay dùng tốt?


Lão Lâm bực mình:
Nói được hai câu là lại8 không đàng hoàng rồi, sức mạnh của tên đó chính là một quả bom hẹn giờ, nếu để gã chạy loạn bên ngoài, chẳng may có khi còn x3ảy ra án mạng đấy!



Nhắc đến án mạng, anh đã bồi thường tiền cho người công nhân lần trước chưa?
Đoàn Phong hỏi với 9vẻ mặt như cười trên nỗi đau của người khác.
Lão Lâm sầm mặt, đáp:
Tôi đã sai người đi xem, rồi lấy danh nghĩa tiền t6rợ cấp để cho người nhà anh ta một khoản tiền. Nhắc đến chuyện này lại thấy tức… Đợi tìm được tên kia rồi, tôi phải cắt hết ta5y chân gã đi bán mới được!

Viên Mục Dã nghe mà giật nảy mình, cậu còn tưởng lão Lâm muốn làm như vậy thật chứ? Nhưng anh ta lại nói tiếp:
Cậu nói xem tại sao tôi lại mọc ra một người họ hàng không may như thế chứ? Hay là bắt lại rồi giao cho Từ Lệ, để gã đi tù luôn cho xong!

Đoàn Phong nói chẳng hề nể nang:
Anh nghĩ hay lắm, tính mạng của phạm nhân chẳng lẽ không phải là mạng người à? Nếu ném cái tai họa đó vào tù… Không biết phải chết bao nhiêu người nữa?

Lệ Thần ngơ ngác lắc đầu:
Hình như chưa từng thấy con chó trắng cao cao to to nào cả… Có gặp một con chó to, nhưng màu sắc không đúng, đó là một con chó đen lông ngắn.

Không ngờ cô gái nghe xong lại thở phào và bảo:
Không sao đâu, không sao đâu, không nhìn thấy cũng không cần gấp, nó… nhớ được đường về nhà, một lát nữa sẽ về thôi.

Nhưng Viên Mục Dã lại không yên tâm hỏi:
Trên cổ nó có đeo vòng không? Thời gian này đội bắt chó của thành phố đang đi khắp nơi bắt chó hoang đấy, nhất là mấy con chó to, gặp con nào bắt con đấy!

Cô gái cười gượng, nói:
Không sao đâu, không ai tóm được nó…

Viên Mục Dã thấy người ta đã nói đến mức như vậy, tất nhiên cậu cũng không tiện nói thêm gì nữa. Viên Mục Dã dắt Kim Bảo về nhưng vẫn tốt bụng dặn dò cô gái vài câu, sau đó rời đi.
Đây chỉ là một chuyện nhỏ nên Viên Mục Dã không để ở trong lòng, không ngờ vài ngày sau, cậu lại tình cờ gặp lại cô gái đó…
Tối hôm đó, Viên Mục Dã dẫn Lệ Thần và Kim Bảo ra ngoài đi dạo, khi họ đi đến một dải cây xanh bình thường, không hiểu sao Kim Bảo bỗng trở nên hơi kích động, nó luôn quay đầu nhìn về một hướng nào đó…
Viên Mục Dã biết Kim Bảo từng phát hiện ra thi thể khi ra ngoài đi dạo, cậu cảnh giác thả nó ra, muốn xem nó đi đến hướng đó để làm gì?
Lệ Thần ở bên cạnh thấy vậy thì tò mò hỏi:
Sao thế? Chỗ đó có con chó cái à?

Viên Mục Dã buồn cười đáp:
Kim Bảo bị thiến từ lâu rồi, chó cái không hấp dẫn nó đến thế đâu.

Lệ Thần thấy khó hiểu:
Vậy chỉ đành qua đó nhìn xem…

Sau đó hai người đi theo Kim Bảo xuyên qua dải cây xanh, họ phát hiện phía trước có một bầy chó đang vây quanh một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi… Lúc đầu Viên Mục Dã còn tưởng cô gái bị bọn chó hoang tấn công, nhưng khi cậu chạy đến xem thì hóa ra là cô gái đang dùng sáo gọi chó để gọi đám chó này đến.
Viên Mục Dã thấy Kim Bảo lắc đầu vẫy đuôi chạy đến chỗ cô gái thì bực cả mình, trước đó cậu đã từng dùng sáo gọi chó để gọi nó, vậy mà con chó này chẳng thèm có phản ứng, chẳng lẽ âm thanh mà cậu thổi ra khó nghe lắm à?
Cô gái thấy đêm hôm khuya khoắt có hai người đàn ông đi về phía mình thì lập tức lộ vẻ bối rối, nhưng khi cô ta thấy ánh mắt Viên Mục Dã cứ nhìn chằm chằm vào một con chó lông vàng thì hiểu ngay là tiếng sáo của mình đã gọi chó của người ta đến.
Viên Mục Dã thấy Kim Bảo cứ ngửi đi ngửi lại người cô gái này, cậu hơi xấu hổ nói:
Thật xin lỗi, đây là chó của tôi, để tôi dẫn nó đi.

Viên Mục Dã nghe thấy cô gái này đã muộn như vậy rồi mà còn dắt chó ra ngoài, giờ chó còn chạy mất thì muốn giúp cô ta tìm kiếm:
Chó của cô trông thế nào? Lúc bọn tôi đến đây có nhìn thấy mấy con chó không ai dắt cả, không biết có phải chó của cô hay không?

Cô gái nghe xong lộ vẻ hơi xấu hổ, sau khi suy nghĩ một chút rồi mới nói:
Nó, nó có vóc dáng cao to, sắc mặt rất trắng… Không, nó là một con chó màu trắng!

Viên Mục Dã quay đầu hỏi Lệ Thần:
Cậu có thấy con chó nào như vậy không?

Cô gái nghe vậy cũng hơi ngượng ngùng nói:
Phải là tôi xin lỗi mới đúng, không cẩn thận gọi chó của anh đến.

Viên Mục Dã bèn cười hỏi:
Cô đang cho chó hoang ăn hay đi tìm chó của mình thế?

Đây đáng lẽ là một vấn đề vô cùng đơn giản, nhưng cô gái này lại ngẩn người, một lúc sau mới trả lời:
À, là… Tìm chó.


Vậy lại nhét gã về cống thoát nước đi!
Lão Lâm nói với vẻ lợn chết không sợ nước sôi.
Vài ngày sau đó, tất cả người của số 54, bao gồm cả tên ăn cơm chùa là Lệ Thần đều tỏa đi tìm người họ hàng xa của lão Lâm khắp các phố lớn ngõ nhỏ của thủ đô, kết quả vẫn không thấy tung tích nào đúng như lão Lâm đã nói…
Cuối cùng bọn họ đều nhất trí cho rằng người họ hàng xa này của lão Lâm có thể cảm thấy không sống nổi ở thủ đô nên đã đi đến thành phố khác rồi, vì thế mà Viên Mục Dã còn liên hệ với Từ Lệ, để anh ta chú ý xem các thành phố lân cận có xảy ra vụ án cướp đoạt tương tự nào không.
Lúc ấy Viên Mục Dã bị Từ Lệ gọi đi ăn cơm, anh ta muốn tâm sự mấy chuyện bực mình trong công việc mà mình gặp gần đây… Nhưng trình độ uống rượu của Từ Lệ khá kém, Viên Mục Dã sợ anh ta uống say nên đi tìm chủ quán xin ít sữa chua cho anh ta uống trước, tránh việc lát nữa say nằm sấp mặt.

Vậy mà ông chủ quán cơm lại nói họ không có sữa chua, nếu muốn thì phải đi đến khu nhà đối diện bên kia đường, chỗ đó có một cửa hàng tạp hóa. Viên Mục Dã không nghĩ nhiều nói với Từ Lệ một câu rồi đi ra ngoài…

Không ngờ khi Viên Mục Dã đi vào cửa hàng tạp hóa nho nhỏ đó, cậu lại phát hiện cô gái thổi sáo gọi chó đêm hôm trước đang đứng trong quầy bán hàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.