Chương 659: Hai khuôn mặt


Cô gái nghe vậy thì trầm mặc một lúc, sau đó cảm thán:
Có thể là vậy, cho nên sự nhận biết giữa chúng ta về anh ấy khác nhau một trời8 một vực… Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Đầu To, anh ấy đang bới đống rác để giành thức ăn của chó hoang, mấy con chó đấy đều rất sợ3 anh ấy, bọn chúng dù đói đến mấy cũng không dám đến gần. Nhưng không ngờ sau khi anh ấy ăn no, vậy mà lại ném đồ ăn thừa cho lũ chó 9hoang.


Viên Mục Dã giật mình hỏi:
Cô không mang hắn về nhà ngay lần gặp đầu tiên đấy chứ?

Cô gái nhún vai:
Có một lần có mấy tên côn đồ đến cửa hàng tạp hóa mua đồ không trả tiền, bọn chúng nói cứ cho nợ trước, tôi không đồng ý nên bọn chúng muốn đập phá đồ đạc, không ngờ đúng lúc này Đầu To đẩy cửa bước vào! Chắc dáng vẻ của anh ấy lúc đó hơi đáng sợ, hơn nữa tôi lại cầm điện thoại tỏ vẻ muốn báo cảnh sát, thế là mấy tên côn đồ bị dọa chạy mấy. Cũng kể từ lúc đó tôi mới biết Đầu To không biết nói chuyện, anh ấy cũng không có chỗ ở, vì thế mỗi khi trời tối mới đi giành thức ăn với lũ chó hoang. Tôi thấy Đầu To thật sự đáng thương nên để anh ấy tạm thời ở lại trong cửa hàng. Tuy Đầu To không biết nói chuyện nhưng anh ấy lại có thể nghe hiểu những lời tôi nói, nên tôi để Đầu To ở lại khuân vác đồ đạc trong cửa hàng.

Viên Mục Dã bỗng nghĩ đến việc cô gái dùng sáo gọi chó để gọi Đầu To, cậu thuận miệng hỏi:
Vậy chuyện sáo gọi chó là sao thế?

Cô gái cười lắc đầu:
Tấ6t nhiên là không, lúc đó anh ấy bẩn đến mức không nhìn ra hình dáng gì. Khi ấy tôi còn nghĩ, một người to con có tay có chân như vậy 5mà lại đi giành thức ăn với chó hoang, không phải người điên thì cũng là kẻ ngu dại, làm sao mà dám tùy tiện dẫn anh ấy về nhà chứ? Không ngờ liên tục vài ngày sau đó tôi đều thấy anh ấy tranh giành thức ăn với chó, thế là tôi thương tình cho anh ấy một cái bánh mì… Kết quả là sau khi anh ấy ăn bánh mì xong thì cứ lẽo đẽo đi theo tôi.

Viên Mục Dã nghe đến đây cũng phải cảm thán cô gái này quá dũng cảm, đêm hôm khuya khoắt gặp người như vậy mà không sợ hãi, cậu không nhịn được hỏi:
Cô là một cô gái trẻ mà không có ý thức an toàn à? Nhỡ hắn có ý đồ xấu với cô thì sao?

Cô gái cười ngọt ngào, nói:
Lúc đó tôi cũng nghĩ như vậy, thế nên tôi đã chạy nhanh về nhà, vậy mà tôi lại phát hiện Đầu To chỉ đi theo tôi đến đây rồi rời đi, cũng không có hành động gì khác… Sau đó ngày nào tôi cũng cho anh ấy một chiếc bánh mì, anh ấy ăn no xong là đi theo tiễn tôi về nhà.

Viên Mục Dã thấy cô gái nói xong lại còn cười ngây ngô, cậu lại truy hỏi:
Sau đó thì sao? Sao hắn lại về cửa hàng tạp hóa với cô?

Cô gái cũng là người phóng khoáng, cô ta tiếp nhận tờ giấy ghi số điện thoại rồi cười và bảo:
Chào anh, tôi tên là Triệu Linh Nhi, mặc dù chuyện như vậy chắc sẽ không xảy ra đâu, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn anh!

Lúc đầu Viên Mục Dã định nói chuyện với Triệu Linh Nhi lâu một chút để giữ chân cô ta, và mấy người Đoàn Phong có thể tranh thủ thời gian bắt người, khi đó dù Đầu To có biến mất khỏi cuộc sống của Triệu Linh Nhi, cô ta cũng sẽ không biết quá nhiều chuyện.
Cực chẳng đã Viên Mục Dã đành kiên trì giơ tay ra và nói:
Xin chào, Đầu To!
Cậu cứ nghĩ là Đầu To sẽ trừng mắt lạnh lùng nhìn mình, không ngờ hắn cũng giơ tay ra bắt. Chỉ là bàn tay gã này vừa lạnh vừa cứng, nếu không phải lực tay Viên Mục Dã cũng tạm được, chắc tay cậu đã bị hắn bóp nát rồi.
Đến khi Đầu To thả tay ra, Viên Mục Dã cảm thấy tay phải mình dường như đã mất hết cảm giác, trong lòng cậu hiểu ngay là gã này vẫn đầy địch ý với mình. Nếu biết một ổ bánh mì là giải quyết được tên này, vậy lúc trước cần gì phải kết thù chứ? Đừng nói là một cái bánh mì, một con gà quay cũng không thành vấn đề.
Cô gái bật cười, nói:
Đó là mỗi khi trời tối anh ấy đều sẽ ra ngoài một lúc, tôi lo Đầu To chạy lung tung lại gây tai họa nên đã ước định, chỉ cần nghe thấy tôi thổi sáo gọi chó là anh ấy phải quay về ngay. Hơn nữa, tôi phát hiện thính lực anh ấy rất tốt, bất kể chạy xa đến mức nào thì chỉ cần thổi sáo gọi chó lên, chẳng mấy chốc Đầu To sẽ quay về…

Viên Mục Dã tranh luận với cô gái này một lúc mới phát hiện cả hai người chẳng ai thuyết phục được ai, cuối cùng cậu đành để lại số điện thoại và bảo:
Làm quen một chút đi, tôi tên là Viên Mục Dã, đây là số điện thoại của tôi, nếu như sau này cô cảm thấy Đầu To có một số hành vi uy hiếp đến mình thì hãy gọi ngay cho tôi.

Nhưng không ngờ, mặc dù số 54 mang đủ dụng cụ đi theo nhưng vẫn không thể bắt được tên đó. Không những vậy… ngay lúc Viên Mục Dã muốn chào tạm biệt Triệu Linh Nhi, tên kia lại đột ngột quay về.
Không khí xung quanh trong nháy mắt đông cứng lại, nếu không phải có Triệu Linh Nhi ở đây thì chắc hai người đã lao vào đánh nhau rồi. Mà khó xử nhất là Triệu Linh Nhi lại kéo Đầu To đến rồi chủ động giới thiệu:
Anh Đầu To, anh trai này tên là Viên Mục Dã… Anh Viên, đây là Đầu To mà tôi vừa nói với anh.

Triệu Linh Nhi thấy trời cũng đã muộn, bèn chào tạm biệt Viên Mục Dã rồi kéo tay áo Đầu To:
Về nhà đi!


Sau khi hai người rời đi, lúc này Viên Mục Dã mới vận động một chút bàn tay phải đang mất cảm giác của mình, đúng lúc này Đoàn Phong cũng chạy về:
Cô gái đó đâu rồi?



Đi về nhà với Đầu To rồi!
Viên Mục Dã tức giận nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.