Chương 675: Không hài lòng


Cho nên việc hiện tại Viên Mục Dã cần làm không phải là dẫn Đoàn Phong đi tìm Liêu Hà Dung, mà là phải nghĩ biện pháp để anh ta tự 8vệ… Đúng lúc này cậu nhớ tới cái kho lạnh phát hiện ra thi thể trước đó, sau khi điện được khôi phục, ở trong đó cũng đã bắt đầu l3àm lạnh trở lại. Có lẽ năm ấy, mấy nhân viên nghiên cứu khoa học kia lựa chọn tạm thời trốn vào trong kho lạnh không hề sai, chỉ l9à bọn họ không ngờ rằng mình sẽ bị cấp trên trực tiếp bỏ rơi.

Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã nắm chiếc vòng tay chỉnh sang chế 6độ đối thoại, nhưng bởi vì cậu cũng không biết phải làm thế nào để chọn đối thoại riêng với Đoàn Phong, nên chỉ có thể chọn hình t5hức gửi đi giọng nói cho tất cả:
Đoàn Phong, anh đi về phía trước khoảng mười mét rồi rẽ trái sẽ thấy một cái kho lạnh, loài sinh vật kia rất mẫn cảm với nhiệt độ, anh trốn vào đó chúng nó sẽ tạm thời không tìm thấy anh.


Đoàn Phong nhận được chỉ dẫn giọng nói của Viên Mục Dã thì lập tức trả lời:
Cậu ở chỗ nào vậy? Có ở gần cái kho lạnh này không?

Đáng tiếc anh ta nhanh chóng phát hiện ra máy tính của Tề Mân Giang cần phải có mật mã, nhưng anh ta lại không biết mật mã là gì… Có điều Liêu Hà Dung hiểu rất rõ người thầy này của mình, nên chỉ thử hai lần đã đoán được mật mã chính là ngày mà dự án
Hướng về tâm Trái đất
được phê duyệt.
Cũng chính bởi vì có mật mã này cản trở mới giúp Viên Mục Dã tranh thủ được thời gian quý giá, cậu chạy đến ngay lúc Liêu Hà Dung đang bắt đầu tải dữ liệu xuống, cậu không hề do dự mà nã một phát súng vào máy tính chủ.
Liêu Hà Dung thấy thế thì tức giận gào lên:
Cậu điên rồi à? Cậu có biết giá trị của thứ này lớn đến mức nào không hả?

Ai ngờ trong nháy mắt khi Liêu Hà Dung mở cửa ra, một bộ xương của con người hơi biến thành màu đen thình lình hiện ra ở trước mặt hắn ta, xương cổ của đối phương bị treo nghiêng giữa không trung bởi đám dây điện rơi xuống từ trần nhà.
Mặc dù đây chỉ là một bộ khung xương, nhưng Liêu Hà Dung vẫn nhận ra danh tính của người này bởi phần khớp nhân tạo được thay thế trên đầu gối, người này chính là thầy của Liêu Hà Dung, Tề Mân Giang.
Lúc này Liêu Hà Dung không có thời gian ôn chuyện với thầy của mình, thậm chí anh ta còn chẳng buồn nhìn nhiều mà trực tiếp vòng qua thi thể đi tới trước bàn làm việc, bật máy tính lên và tìm kiếm những dữ liệu thí nghiệm mà mình luôn muốn có.
Viên Mục Dã đáp:
Anh không cần phải để ý đến tôi, có vẻ như loài sinh vật kia không muốn ăn tôi vào bụng nên tạm thời không tấn công tôi. Anh cứ trốn vào trong kho lạnh trước đi, chờ tôi xử lý xong việc sẽ qua đấy tìm anh.

Đoàn Phong nghe xong cũng không nhiều lời, anh ta nhanh chóng tìm được cái kho lạnh mà Viên Mục Dã nói tới, đẩy cửa chui vào… Kết quả vừa vào đã phát hiện mấy thi thể ở trong góc kho lạnh, anh ta vội gửi giọng nói với Viên Mục Dã:
Mẹ kiếp, sao cậu không nói trong kho còn có người khác?

Viên Mục Dã biết Đoàn Phong đã tạm thời an toàn thì vừa cười vừa bảo:
Có sao đâu, mấy người đó không ngại để anh vào cùng tránh quái vật đâu!

Đoàn Phong lẩm bẩm:
Nhưng tôi ngại đấy được không?

Sau khi xác định Đoàn Phong đã an toàn, Viên Mục Dã nhanh chóng tìm kiếm vị trí của Liêu Hà Dung trong camera theo dõi. Giờ cậu nhất định phải tranh thủ thời gian tìm tới thằng cha này, bởi vì nếu muốn Đoàn Phong có thể an toàn rời khỏi nơi này thì nhất định phải cướp lấy bộ đồ cách nhiệt trên người anh ta mới được.
Mà lúc này Liêu Hà Dung đang phấn khởi đứng trước cửa một phòng làm việc, đây mới là mục đích thực sự của việc lần này anh ta xuống đây, đó chính là lấy đi tất cả dữ liệu thí nghiệm của Tề Mân Giang trong máy vi tính… Có lẽ anh ta đã ngấp nghé những thứ này thực sự quá lâu, cho nên khi đưa mật mã mở cửa vào, tay anh ta hơi run rẩy.
Viên Mục Dã cười lạnh:
Tôi chỉ biết, nếu anh còn nói nhảm thêm một câu nào, tôi sẽ bắn ngay một phát súng vào đầu anh…


Liêu Hà Dung nhìn từ nét mặt của Viên Mục Dã thấy được cậu sẽ thật sự làm như vậy, thế là vội vàng giơ hai tay lên và nói:
Tiểu Viên, cậu nghe tôi nói trước đã, tôi làm như vậy thật sự không phải vì cho riêng tôi đâu, mà là vì tương lai của nhân loại… Cậu có nghĩ tới sẽ có một ngày nhân loại không còn sợ hãi bệnh tật, ung thư, virus hay vi khuẩn gì nữa, để chúng nó đi gặp quỷ đi thôi! Đến lúc đó những người bình thường như cậu và tôi có thể thực sự được sống lâu trăm tuổi!


Viên Mục Dã nghiêm nghị nói:
Sau đó thì sao? Chẳng phải cuối cùng vẫn là chết à? Tuổi thọ của con người đã được cố định rồi. Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới việc, một khi tuổi thọ của con người được kéo dài thêm thì có phải thế giới này sẽ quá chật chội không? Con người là chủng tộc tiếp nối, mà không phải là đem mình biến thành quái vật không già không chết!


Ai ngờ Liêu Hà Dung nghe xong lại cười gượng, nói:
Một kẻ ngu dốt như cậu thì biết cái gì? Mục tiêu cuối cùng mà nhân loại theo đuổi khoa học là gì? Còn chẳng phải là vì để cho mình mạnh hơn các loài sinh vật khác à? Hiện tại chúng ta có thể sớm một bước thực hiện mục tiêu này thì tại sao lại không làm chứ?


Viên Mục Dã lạnh giọng, nói:
Đó là lý giải của anh đối với nghiên cứu khoa học, vậy thầy của anh, Tề Mân Giang cũng là kẻ ngu dốt à? Ông ta cũng nghĩ như vậy sao? Tôi thấy chưa chắc đâu nhỉ?!


Nghe Viên Mục Dã nhắc đến Tề Mân Giang, Liêu Hà Dung lập tức biến sắc, nói:
Đừng có nhắc tới cái lão ngoan cố kia với tôi, nếu không phải do ông ta cản trở thì dự án này đã thành công từ ba năm trước rồi, làm sao có thể lãng phí thời gian ba năm một cách vô ích như vậy chứ?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.