Chương 692: Lòng người đen tối


Tạ Chí Hồng thừa cơ thoát khỏi sự kìm kẹp của Viên Mục Dã, nhưng sau đó hắn đã quay phắt người lại đá mạnh vào bụng cậu! Viên Mục Dã nhất thời bị đá8 đau đến nổ đom đóm mắt, một lúc lâu sau cũng không đứng lên được. Mấy cô gái ở trong lồng nhìn thấy người có thể cứu mình bị đánh bại nằm trên mặt3 đất, cả đám đều sợ hãi hét lên thất thanh.

Cùng lúc đó, Triệu Linh Nhi đang hôn mê cũng bị tiếng ồn xung quanh đánh thức, cô ta hoảng sợ n9hìn Viên Mục Dã đang bị đánh:
Anh Viên... anh Viên? Anh là ai? Dừng tay! Mau dừng tay lại, đừng đánh nữa!

Tạ Chí Hồng nhìn chỗ máu trên mũi dao, sau đó cố ý lắc lư trước mặt Viên Mục Dã:
Sửa thế nào? Chỉ với cái này... vẫn còn chưa đủ mạnh, vừa rồi nếu như mày có thể đâm sâu hơn chút nữa, thì có lẽ đã thực hiện được nguyện vọng đó rồi. Có điều, rất nhiều lúc nguyện vọng vẫn mãi chỉ là nguyện vọng, mãi mãi không bao giờ thành hiện thực được.

Trong lòng Viên Mục Dã hiểu rõ, mình nhất định phải đoạt được cái điều khiển từ xa trong tay Tạ Chí Hồng, nếu không cho dù cậu có chiếm thế thượng phong thế nào cũng sẽ lập tức bị thay đổi cục diện. Cậu lau sạch vết máu ở khóe miệng, nói:
Mày sai rồi, lúc đó tao không giết chết mày là vì tao muốn mày chịu sự trừng phạt của pháp luật... Nhưng tao chưa từng nghĩ vì vậy mà lại tạo cho mày một khe hở, có điều tao sẽ không mắc sai lầm tương tự lần thứ hai đâu.

Tạ Chí Hồng lắc đầu cười:
Nói đi nói lại không phải là do mày mềm lòng à? Mày ấy... Được rồi, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là lòng người đen tối!

Tạ Chí Hồng nói xong thì đi đến bên cạnh lồng sắt, mỉm cười với với mấy cô gái trẻ bên trong:
Tôi biết các cô đều muốn sống... Nhưng vấn đề là các cô đều đã nhìn thấy mặt của tôi, tôi thực sự không thể thả các cô còn sống rời đi!

Tạ Chí Hồng túm lấy áo Viên Mục Dã và kéo cậu đến trước lồng sắt, hắn cười lạnh, nói:
Ồ? Thật sao? Vậy nói cách khác, việc nhìn thấy máu cũng là chuyện quen thuộc nhỉ. Tới đi, chọn một người...

Viên Mục Dã giãy giụa mạnh tránh khỏi sự lôi kéo của Tạ Chí Hồng, sau đó cậu đẩy hắn sang một bên và nói:
Chọn cái mẹ mày ấy, tao còn chưa thua đâu!

Một cô gái tóc dài ở bên trong liên tục nói mình sẽ không nói gì cả, ánh sáng ở đây lờ mờ, từ đầu đến cuối cô ta đều không nhìn rõ khuôn mặt Tạ Chí Hồng...
Tạ Chí Hồng cười lạnh:
Cô cho tôi là thằng ngốc à? Lời cam đoan của cô đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì hết... Thế này đi, nếu như có người cùng chung bí mật với tôi, tôi sẽ cho người đó một con đường sống.

Triệu Linh Nhi thấy Viên Mục Dã đau đến mức mặt trắng bệch, cô ta run rẩy hỏi:
Anh Viên... Anh không sao chứ?

Viên Mục Dã cố gắng nặn ra một nụ cười:
Không sao, làm nghề này của bọn tôi bị thương cũng là chuyện thường ngày ấy mà.

Tạ Chí Hồng nhún vai thể hiện sự không quan tâm:
Được, vậy tao cho mày một cơ hội nữa, để mày...

Lần này Viên Mục Dã không chờ hắn nói hết câu mà đã trực tiếp dùng suy nghĩ điều khiển con dao khi nãy Tạ Chí Hồng làm rơi xuống đất, đâm thẳng vào thắt lưng của hắn! Nhưng vì thời gian cấp bách, Viên Mục Dã không chuẩn bị kỹ càng nên lực đâm hơi yếu, chỉ cắm được khoảng ba phân.
Mấy cô gái kia nghe xong đều sửng sốt, họ không hiểu câu này của Tạ Chí Hồng có ý gì, nhưng Viên Mục Dã đã đoán được tên biến thái này muốn làm gì, cậu lạnh giọng ngăn cản:
Cuộc đánh cược của mày với tao còn chưa kết thúc đâu, mày có thể giữ chữ tín tí được không?

Nhưng Tạ Chí Hồng không thèm để ý đến Viên Mục Dã, hắn ném con dao vào trong lồng sắt và nói:
Ở đây có một con dao, trong các cô ai là người có thể sống sót đến cuối cùng thì tôi sẽ thả người đó đi... thế nào?

Tạ Chí Hồng liếc mắt qua Triệu 6Linh Nhi, sau đó ngồi xổm trước mặt Viên Mục Dã, hắn cười lạnh rồi nói:
Cô ả người tình bé nhỏ của mày tỉnh rồi kìa, cô ta đang lo lắng cho mày đấ5y hử?

Viên Mục Dã ngẩng đầu nhìn Triệu Linh Nhi:
Cô đừng sợ… Chuyện này không liên quan đến cô, chờ tôi xử lý xong là cô có thể đi.

Tạ Chí Hồng chịu đựng cơn đau, xoay tay rút con dao đâm vào lưng ra, sau đó cười lạnh nói với Viên Mục Dã:
Sao nào? Bây giờ chỉ có chút khả năng này à? Tao nhớ lần trước khi chúng ta chia tay mày mạnh mẽ lắm cơ mà! Tao còn suýt nữa bị mày đánh thành kẻ tàn phế...

Viên Mục Dã hừ lạnh:
Hiện giờ tao rất hối hận vì khi đó đã không làm như vậy? Xem ra hôm nay tao phải sửa chữa lại sai lầm này rồi.

Viên Mục Dã tức giận gắt:
Tạ Chí Hồng! Đùa giỡn trên mạng người rất vui sao?


Tạ Chí Hồng nghe xong thì phì cười, đi đến trước mặt Viên Mục Dã và bảo:
Đương nhiên, trên đời này làm gì có việc gì thú vị hơn việc đó chứ! Thế này đi, chúng ta thay đổi phương pháp cá cược nhé, mày đoán xem đám đàn bà trong lồng sẽ lựa chọn như thế nào? Nếu như bọn chúng có thể giữ vững lòng mình, kiên trì không giết đối phương, vậy tao sẽ thả hết chúng đi! Nhưng nếu vì mạng sống mà chúng tàn sát lẫn nhau... vậy là mày thua. Viên Mục Dã nhớ kỹ dám chơi dám chịu!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.