Chương 702: Tội đồ của lịch sử
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 971 chữ
- 2022-02-08 03:29:19
Viên Mục Dã khẽ giật mình, hỏi:
Tại sao cậu lại khẳng định như vậy?
Lệ Thần nhún vai:
Phim truyền hình đều diễn như v8ậy mà? Người phụ nữ bị áp bức thời gian dài vùng lên để tự vệ, bày mưu giết chết gã chồng chẳng có chỗ nào cứng trừ nắm đấm…
<3br>
Viên Mục Dã cạn lời:
Về sau bớt xem loại phim truyền hình ngớ ngẩn ấy đi!
Lệ Thần nhìn tay trái của Viên Mục D9ã và bảo:
Tay của anh mới chữa được một nửa, nếu muốn hồi phục hoàn toàn như lúc ban đầu thì nhất định phải làm thêm một lần n6ữa mới được…
Viên Mục Dã thật sự hơi e sợ cơn đau lần trước, nhưng cậu lại ngại thừa nhận mình sợ đau trước mặt Lệ Thầ5n, vì thế cậu lấy cớ nói mấy ngày nay mình còn có chuyện, chờ thêm một khoảng thời gian nữa rồi nói sau.
Ai ngờ Lệ Thần lại xoay người khóa cổng, đi sắp xếp xong xuôi cho Kim Bảo rồi nói:
Chọn ngày không bằng đúng ngày. Không phải tôi hù dọa anh đâu, nhưng chuyện như thế này vẫn nên làm sớm chứ không nên để muộn, nếu không cơn đau lần trước coi như công cốc!
Nói rồi hắn lôi tuột Viên Mục Dã tới ghế sofa ở phòng khách, chuẩn bị bắt đầu chữa dây thần kinh cho tay trái của Viên Mục Dã giống lần trước… Nhưng khi nhấc tay trái của Viên Mục Dã lên, hắn đột nhiên nghiêng người tới ngửi một cách cẩn thận:
Hôm nay anh gặp người bạn cũ đó rồi à?
Viên Mục Dã bị hắn hỏi như vậy thì hơi sửng sốt, ngớ người ra:
Cậu nói là… Từ Lệ ư? Chúng tôi cũng xem như bạn cũ, nhưng không phải anh ta thường xuyên gặp tôi à? Điều này có gì kỳ lạ?
Ai ngờ Lệ Thần lại vừa ngửi vừa lắc đầu:
Không phải, tôi nói là người bạn cũ không mời mà đến kia kìa… Trên tay anh dính một chút mùi nước hoa lạ xuất hiện trong nhà ngày hôm đó.
Nghe vậy, lòng Viên Mục Dã chùng xuống, ngay sau đó cậu cẩn thận ngửi thử hai tay mình rồi hỏi bằng vẻ khó hiểu:
Cậu chắc chứ? Nhưng sao tôi chẳng ngửi thấy mùi gì cả?
Lệ Thần cười đắc ý:
Đương nhiên khứu giác của anh không thể sánh bằng tôi rồi! Nói thật cho anh biết, Kim Bảo cũng không bằng được tôi đâu…
Viên Mục Dã trầm ngâm. Nếu mũi của Lệ Thần thật sự lợi hại như vậy, thì hôm nay, nơi duy nhất mà mình có thể bị dính mùi hương này chỉ có ở khu rừng phát hiện ra xác của Trần Đức Huy.
Theo lý mà nói, chỗ đó là rừng cây ở vùng ngoại ô, mùi của một loại nước hoa nhẹ như vậy chắc phải biến mất từ lâu rồi. Vậy nên Viên Mục Dã suy đoán ắt hẳn mùi này đến từ xác chết, cũng tức là hung thủ đã không cẩn thận để dính vào khi vứt xác… Hơn nữa, nếu không nhờ khứu giác phi thường của Lệ Thần, người bình thường ai có thể ngửi thấy được?
Lệ Thần thấy sắc mặt Viên Mục Dã là lạ thì biết có thể mình đã phát hiện ra chuyện gì đó khó lường, hắn hỏi thử:
Anh đã đụng vào xác chết ở hiện trường hả?
Viên Mục Dã gật đầu một cách mờ mịt:
Từng tiếp xúc cự ly gần, nhưng tôi đeo bao tay suốt mà…
Lệ Thần bất đắc dĩ nói:
Cho nên tôi mới nói khứu giác của loài người không ngửi được mùi hương rất nhạt như vậy…
Lòng Viên Mục Dã loạn như ma, cậu không biết rốt cuộc cái chết của Trần Đức Huy có liên quan gì đến người bạn cũ kia của mình hay không… Vì suy cho cùng, chỉ dựa vào mùi hương cũng không thể chứng minh được điều gì… Nhưng nếu nói đối phương chẳng có một chút liên quan nào đến chuyện này, thì Viên Mục Dã càng không thuyết phục được chính mình.
Đừng nghĩ đến chuyện này nữa, tôi bắt đầu đấy nhé!
Lệ Thần ngắt ngang suy nghĩ của Viên Mục Dã.
Mặc dù không tình nguyện cho lắm, nhưng Viên Mục Dã cũng biết đau sớm hay đau muộn đều là đau, vì thế cậu cắn răng nói:
Làm đi!
Sau đó Lệ Thần nằm ngay đơ ra ghế sofa giống như lần trước, bản thể lại chui vào lòng bàn tay Viên Mục Dã lần nữa. Giày vò một hồi, cuối cùng tay trái của Viên Mục Dã đã bình phục như lúc ban đầu.
Thật ra Viên Mục Dã biết rõ Lệ Thần cũng phải chịu rủi ro đáng kể khi nối dây thần kinh cho mình. Lỡ đâu giữa chừng xảy ra sự cố gì khi hắn rời khỏi cơ thể, vậy thì hắn chỉ có thể trở lại hình dạng cũ của mình… Bởi vậy trong chuyện này, Viên Mục Dã chưa bao giờ nghi ngờ động cơ của Lệ Thần như Đoàn Phong.
Sau khi quay lại cơ thể của mình, Lệ Thần xoay bả vai và nói:
Trong máu của anh đích thực có một loại virus vô cùng đáng sợ. Cũng may trước mắt nó đang ở trạng thái ngủ đông, cho nên không ảnh hưởng lớn đến anh, nhưng mà…
Viên Mục Dã thấy Lệ Thần chỉ nói một nửa bèn truy hỏi:
Nhưng mà cái gì?
Lệ Thần thở dài:
Anh có từng nghĩ tới kết quả xấu nhất là gì chưa?
Viên Mục Dã im lặng vài giây rồi đáp:
Sẽ chết chăng…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.