Chương 704: Nửa người nửa thú
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1032 chữ
- 2022-02-08 03:29:16
Đại Quân buồn cười bảo:
Cậu nói tiếng người đi…
Trương Khai cười gian, nói:
Cái này không phải người có đầu óc bình thường có thể thiế8t kế ra được!
Tiểu Mân ở bên cạnh nghe xong bèn ho hai tiếng rồi nói:
Trước đây chỗ này không phải như vậy, sau khi xảy ra chuyện nó 3mới… Đổi phong cách.
Sau khi đi vào, họ thấy bên trong lều vải có một sa bàn quân sự cực lớn, nhìn địa hình cao thấp từ phía trên thì không khó để nhận ra, đây chắc chắn là địa hình thu nhỏ xung quanh khu kiến trúc này. Mà bên cạnh sa bàn lúc này có hai người đàn ông trung niên, nhìn quần áo của bọn họ thì biết một người là người của quân đội, còn người kia chắc là người đứng đầu cơ quan này.
Sau đó Tiểu Mân chủ động giới thiệu từng người cho nhóm Đoàn Phong, người đàn ông trung niên mặc quân phục là tổng chỉ huy quân khu tại khu vực gần đây, còn người kia là ông chủ của Tiểu Mân - Tiến sĩ Duncan. Không biết có phải Duncan hoạt động trí não quá nhiều hay không mà có vẻ chưa già đã yếu, mặc dù có một khuôn mặt tầm bốn mươi nhưng tóc đã bạc trắng.
Lúc này, vị tổng chỉ huy kia híp mắt nhìn đám người số 54 một chút, nhưng sau đó xoay người nhìn Duncan rồi nói như ra lệnh:
Tôi chỉ cho anh thời gian ba ngày, nếu như đến lúc đó vẫn chưa giải quyết được… Vậy nhất định phải làm theo cách của tôi.
Trong nhất thời Duncan lộ vẻ xấu hổ, chắc anh ta không ngờ mình vừa tiễn một người nói chuyện khó nghe, kết quả lại đến một người khác… Duncan cười khan hai tiếng rồi nói:
Ha ha… Tính tình của thanh niên đúng là nóng nảy quá, được rồi, các vị sang đây nhìn thử là biết.
Sau đó Tiến sĩ Duncan dẫn mấy người Viên Mục Dã đến trước một dãy nhà, mặc dù ở đây không có người của quân đội canh giữ, nhưng toàn bộ cửa sổ đều bị hàn chết cứng từ bên ngoài, vừa nhìn là biết bên trong giam giữ thứ gì đó khó lường.
Duncan bất đắc dĩ nói:
Mấy vị nhìn… thứ ở bên trong đi, sau đó tôi sẽ nói kỹ tình huống cụ thể.
Đoàn Phong nghe ra ẩn ý trong câu nói của Tiểu Mân, anh ta cố ý chế giễu:
Sao thế? Mấy người sửa lại à?
9Tiểu Mân lúng túng đáp:
Lát nữa mọi người sẽ biết.
Sau đó mấy người Viên Mục Dã đi theo Tiểu Mân đến một lều vải được dựng tạm thời tr6ong bộ chỉ huy. Khi thấy hai lính gác ở cửa, Đoàn Phong và Viên Mục Dã liếc nhìn nhau, xem ra ảnh hưởng của chuyện này lớn hơn nhiều so với tưởn5g tượng của bọn họ, thậm chí cả quân đội ở đây cũng bị điều động đến.
Tổng chỉ huy nói xong bèn xoay người rời đi, trong lúc này còn không thèm liếc mắt nhìn mấy người Viên Mục Dã.
Trương Khai thấy thế khẽ hừ một tiếng:
Ai vậy? Ra vẻ ta đây thế?
Duncan vội vàng hòa giải:
Người của quân đội đều có tính cách như vậy đó, mấy vị đừng trách!
Viên Mục Dã mỉm cười, nói:
Không sao, dù sao chúng tôi cũng chẳng tiếp xúc với họ.
Duncan nhiệt tình chào hỏi mấy người Viên Mục Dã và mời bọn họ ngồi xuống, sau đó sai Tiểu Mân ra ngoài pha vài ly cà phê.
Đoàn Phong lạnh lùng bảo:
Không cần khách sáo như vậy, chúng tôi không phải đến đây để uống cà phê, anh nói qua tình huống cụ thể đi.
Viên Mục Dã đi đến cửa sổ và nhìn vào trong, cậu thấy có mấy bóng người đang đi đi lại lại dưới ánh đèn lờ mờ, còn mấy người khác trốn vào góc không hề nhúc nhích, xem ra những người này chính là vấn đề, nhưng Viên Mục Dã tạm thời vẫn chưa biết Duncan muốn bọn họ nhìn cái gì…
Không ngờ đúng lúc này, một người bỗng quay đầu nhìn về phía bọn họ và khiến cho cả nhóm, thậm chí cả Đoàn Phong cũng đều giật mình hít vào một hơi! Người kia nhìn từ phía sau đúng là không có vấn đề gì, nhưng khi anh ta xoay người, chỉ thấy đầu của anh ta là một cái đầu bọ ngựa rất to.
Mẹ ơi! Đây là cái gì vậy!
Đại Quân giật mình hô lên.
Theo tiếng hô của Đại Quân, càng nhiều người bên trong nhìn về hướng của bọn họ, một cảnh tượng càng thêm đáng sợ xuất hiện. Mấy người này nếu không phải nửa người là thỏ thì nửa người dưới cũng là đùi sói, nói chung hình dáng rất quái lạ… Cái gì cũng có.
Thật ra không thể trách Đại Quân không bình tĩnh, đừng nói anh ta mà đến cả loại người
sống lâu nên đã nhìn thấy đủ mọi thứ
như Đoàn Phong cũng chưa từng chứng kiến loại quái vật nửa người nửa thú như thế này bao giờ, Đoàn Phong nói với vẻ vô cùng nghi hoặc:
Tiến sĩ Duncan, thí nghiệm này của các anh có phải hơi quá rồi không, tại sao lại biến tất cả những người này thành dáng vẻ quỷ quái như vậy?
Duncan thở dài:
Có phải chúng tôi muốn như vậy đâu, bọn họ biến thành như thế này cũng là vì một sự cố ngoài ý muốn…
Sau đó Tiến sĩ Duncan kể lại cho bọn họ biết. Thật ra từ trước đến giờ bọn họ đang ra sức nghiên cứu về lĩnh vực dịch chuyển vật chất, họ cũng từng thành công dịch chuyển mấy thứ như táo, điện thoại, chuột bạch từ chỗ này đến chỗ khác, vì vậy cuối cùng bọn họ mới quyết định thử dịch chuyển một người sống xem thế nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.