Chương 708: Dính vào là chết


Lúc này Gio hỏi Tiểu Mân:
Có phải là Tô Nam không?


Tiểu Mân trả lời với vẻ nghiêm túc:
Nhìn lưng có vẻ giống, hướng này chắc là hướng8 của Tô Nam và Tiểu Lưu, xem ra tổ bọn họ bị mai phục ở chỗ này.


Ngay lúc hai người không biết phải làm thế nào, Đoàn Phong và Trương 3Khai đã leo xuống hố, bọn họ xác định người trong hố đã chết nên mới lật thi thể người này lên… Gio và Tiểu Mân nói đúng, người này chính là đồ9ng nghiệp Tô Nam của bọn họ, chắc trước đó không cẩn thận nên ngã xuống hố rồi bị chạc cây sắc nhọn dựng thẳng lên xuyên thủng người.
Đoàn Phong nhìn về phía chiếc hố rồi nói:
Cách làm mặc dù rất tinh vi, nhưng kỹ thuật đặt bẫy lại không ổn, điều này chứng tỏ những người này trước đây sống nhờ săn bắn, nhưng bây giờ lại vì một số nguyên nhân khách quan mà khó sử dụng chân tay của mình.

Mọi người đương nhiên biết nguyên nhân khách quan mà Đoàn Phong nói là gì, chắc chắn là do tay chân biến thành động vật, mặc dù trong đầu biết cách đặt cạm bẫy, nhưng thao tác trong thực tế lại rất khó mà thành thạo như lúc trước.
Nhân viên của phòng thí nghiệm chắc chắn sẽ không đi săn và đào bẫy, vì vậy những cạm bẫy mà họ liên tục gặp phải chắc chắn do những thôn dân kia làm ra… Nhưng tại sao bọn họ lại muốn làm như vậy? Sợ bị bắt đi làm thí nghiệm? Hay là nghe người khác nói gì đó?

6Tại sao bọn họ lại mặc kệ thi thể Tô Nam nằm dưới này chứ?
Gio hỏi với giọng khó tin.
Viên Mục Dã nhìn mặt đất bên cạnh hố, cậu phát h5iện có một số vết máu còn sót lại, cậu bảo:
Không phải bọn họ muốn bỏ lại thi thể, chắc hiện tại họ còn khó mà lo cho mình…

Đoàn Phong đã leo lên, anh ta nhìn thoáng qua vết máu trên mặt đất rồi lạnh lùng nói:
Có cái gì đó đang đuổi theo bọn họ, thi thể phía dưới vẫn còn ấm, nếu chúng ta đến sớm một bước có khi còn gặp được.

Lúc này Viên Mục Dã quay đầu hỏi Tiểu Mân:
Các cậu hiểu biết được bao nhiêu về thôn đã xảy ra chuyện? Những thôn dân đó bình thường sống bằng cái gì?

Tiểu Mân suy nghĩ rồi trả lời:
Nói đến người dân trong thôn đó thì đúng là có một chút quái lạ. Bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật điện tử, nhưng người trong thôn đó lại từ chối sử dụng dụng cụ điện tử. Hơn nữa trước khi xây dựng phòng thí nghiệm, Tiến sĩ Duncan đã từng vài lần sai người đến thuyết phục thôn dân, hy vọng bọn họ có thể chuyển vào sống trong thành phố, thậm chí còn hứa sẽ cung cấp nhà ở và công việc cho họ. Nhưng không ngờ những người này lại từ chối, bọn họ nói rất hài lòng với hoàn cảnh sinh hoạt hiện giờ nên không muốn đi vào sống trong thành phố ồn ào.

Đoàn Phong khẽ hừ một tiếng:
Xem ra Tiến sĩ Duncan đã dự kiến từ trước, biết bọn họ cách phòng thí nghiệm quá gần sẽ có nguy hiểm…

Tiểu Mân vội vàng dùng bộ đàm liên hệ với ba tổ khác, vậy mà không ai trả lời…
Gio nghi ngờ hỏi:
Có phải bọn họ rời khỏi phạm vi nhận tín hiệu không?

Tiểu Mân lắc đầu:
Không thể nào, nếu như bọn họ bất ngờ thay đổi kế hoạch rồi xuống núi, vậy cũng nên dùng bộ đàm báo với chúng ta một tiếng chứ?

Viên Mục Dã nhìn sang Đầu To và hỏi:
Cậu có thể tìm được thứ đang đuổi theo bọn họ không?

Đầu To khẽ gật đầu, sau đó giơ tay chỉ về một hướng:
Ở hướng kia… Số lượng không chỉ có một.

Viên Mục Dã nhìn theo hướng ngón tay Đầu To chỉ:
Xem ra cái thứ trong núi đã biết trước là chúng ta sẽ đến, vì vậy mới đào xong cạm bẫy chờ chúng ta.

Trong nhất thời mỗi người ở đây đều có một dự cảm xấu, có vẻ như ba tổ kia đã gặp phải chuyện gì đó rất đáng sợ, đến mức còn không thể liên lạc được với bọn họ.
Đoàn Phong là cao thủ lần theo dấu vết, anh ta thông qua dấu vết mình quan sát được trên mặt đất rồi kết luận, những người của tổ này chắc đang chạy về phía đỉnh núi, nhưng bọn họ đi có vẻ rất vội vàng, dường như là bị ép lên đó, chứ không hề có thái độ ung dung như lúc mới lên núi.
Đoàn Phong nói với giọng nghiêm trọng:
Có thứ gì đó đang đuổi theo bọn họ…

Gio nghe xong cũng hơi lúng túng, nói:
Cũng không phải… Chúng tôi chỉ muốn đề phòng rắc rối có thể xuất hiện thôi. Nếu như trước đó bọn họ nghe theo đề nghị của chúng tôi thì bây giờ sẽ không có nhiều chuyện như vậy.

Viên Mục Dã tiếp tục hỏi:
Trừ điều đó ra, các cậu còn hiểu biết thế nào về cái thôn này?

Không ngờ Gio lại ngơ ngác đáp:
Không có… Chỉ có thế thôi. Bởi vì sau này Tiến sĩ Duncan nói chắc những thôn dân này thích sống cuộc sống ẩn dật, vì vậy yêu cầu chúng tôi nếu không cần thiết thì cố gắng đừng quấy rầy bọn họ…

Đại Quân thở dài:
Nhưng cuối cùng mấy người chẳng những quấy rầy mà còn biến tất cả bọn họ thành quái vật.


Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, bỗng nghe thấy Hoắc Nhiễm đột nhiên chỉ vào một dãy nhà tranh cách đó không xa và nói:
Mọi người nhìn chỗ đó đi… Có phải có một thôn không.


Cả đám nghe thế bèn ngẩng đầu nhìn, họ thấy trong khu rừng cách đó không xa có một dãy nhà tranh thấp bé, Tiểu Mân lúc này trầm giọng, nói:
Đó chính là cái thôn kia!


Đầu To đang đi đằng trước bỗng lên tiếng:
Phía trước có thứ gì đó!


Mấy người số 54 rất tin tưởng Đầu To, dù sao hắn cũng là kẻ phi nhân loại duy nhất thuộc
phe ta
, cảm giác của hắn đương nhiên nhạy cảm hơn tất cả mọi người, nên họ lập tức rút súng lục ra.

Đoàn Phong nói với mọi người:
Kế hoạch tạm thời được điều chỉnh, lát nữa vào thôn mà gặp phải quái vật biến hình hung ác, vậy kệ mẹ nó thuốc mê đi, cứ giết luôn!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.