Chương 751: Lạc đường


Ai ngờ câu này lại bị mấy bác gái chờ tính tiền bên cạnh nghe thấy, tất cả đều đổ dồn vào nhìn Lệ Thần, sau đó khe khẽ cười nói làm cho 8mặt Lệ Thần đỏ lên, hắn nói với giọng oan uổng:
Những thứ tôi xem… đều hợp pháp cả đấy nhé.


Chuyện này chỉ là một đoạn nhạc đ3ệm nho nhỏ trong mắt Viên Mục Dã, đôi nam nữ đến sau đã chứng minh quan hệ vợ chồng của hai người kia, cho nên tất nhiên cũng không có 9chuyện ép uổng gì cả. Lúc ấy Viên Mục Dã còn cảm thấy mình hơi nhạy cảm quá, không phân biệt được đâu là bắt cóc, đâu là chuyện vụn vặt6 giữa vợ chồng.
Vừa thấy tình hình này, Viên Mục Dã biết ngay chắc chắn đã xảy ra chuyện, cậu nhanh chân bước lên trước, muốn xem thử rốt cuộc là chuyện gì. Kết quả đúng lúc này, cậu thấy một người đàn ông vẻ mặt u ám đi ra từ ngã tư mà người phụ nữ vừa chạy ra, rõ ràng là đang đuổi theo người phụ nữ kia.
Chuyện xảy ra đột ngột nên Viên Mục Dã cũng chưa thấy rõ người phụ nữ chạy ra trước trông như thế nào, nhưng Viên Mục Dã lại cảm thấy người đàn ông đuổi theo sau hơi quen. Cậu suy nghĩ một lát mới nhận ra đây là người chồng mà mình đã gặp ở siêu thị mấy hôm trước!
Nhìn máu trên đầu đối phương, Viên Mục Dã thấy hơi chướng mắt, cậu vội nói với cô ta:
Gần đây có một phòng khám nhỏ, tôi đưa cô đến đó xử lý vết thương trước nhé!

Lúc này người phụ nữ cũng nhận ra Viên Mục Dã, có lẽ do chuyện lần trước ở siêu thị, cho nên dường như cô ta tin tưởng người trước mặt một cách lạ lùng. Vì thế cô ta gật đầu và bước ra khỏi đống thùng giấy kia.
Ai ngờ vài ngày sau, khi Viên Mục Dã gặp lại người phụ nữ kia lần nữa, cậu mới phát hiện sự việc còn khủng khiế5p và phức tạp hơn tưởng tượng, chân tướng đảo chiều làm cậu trở tay không kịp…
Lúc ấy bởi vì lúc tan tầm bị lão Lâm cố kéo về phòng thí nghiệm làm mấy thí nghiệm, cho nên Viên Mục Dã về khá trễ. Ai ngờ khi cậu sắp về đến nhà lại đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ hoảng hốt chạy ra từ ngã tư đằng trước.
Bởi vì vết xe đổ lần trước ở siêu thị, lần này Viên Mục Dã cũng không lập tức lên ngăn cản, mà trốn ở cạnh lén quan sát. Nếu người đàn ông này định đánh đập khi tìm thấy người phụ nữ kia, đến lúc đó cậu ra tay cũng không muộn.
Nhưng có vẻ như người phụ nữ trốn rất kỹ, người đàn ông tìm hết một vòng cũng không tìm thấy, cuối cùng anh ta tức mình đá đổ thùng rác ven đường, sau đó tiếp tục bước nhanh về phía trước…
Có thể bởi vì cô ta sợ quá cho nên Viên Mục Dã vừa nói xong, đống thùng giấy kia cũng không có phản ứng gì. Viên Mục Dã thở dài, nói:
Nếu cô cần, tôi có thể đi báo cảnh sát cùng cô. Cô cũng đâu thể trốn mãi ở đây được!

Lúc này, sau đống thùng giấy ló ra một cái đầu, nhìn quanh quất khắp nơi bằng vẻ mặt hoảng hốt… Viên Mục Dã thấy quả nhiên là người phụ nữ mình đã gặp ở siêu thị, có điều lúc này thái dương của cô ta đang chảy máu.
Trong phòng khám, bác sĩ kinh ngạc nhìn vết thương trên đầu người phụ nữ và bảo:
Cái này cần phải khâu và chích ngừa uốn ván, hay là hai người đến bệnh viện lớn đi!

Người phụ nữ lập tức lắc đầu:
Anh xử lý đơn giản giúp tôi là được, tôi không đến bệnh viện lớn đâu.

Không ngờ người phụ nữ lại tỏ vẻ tuyệt vọng, nói:
Vô ích thôi… Tôi đã thử rồi, không ai tin lời tôi nói, bọn họ đều nghĩ tôi là kẻ điên.

Mặc dù Viên Mục Dã không biết tại sao cô ta lại nói như vậy, nhưng không khó để nhận ra từ vẻ mặt đau khổ của cô ta rằng, nhất định cô ta đã trải qua chuyện cực kỳ đáng sợ, đến mức bây giờ không còn muốn tin tưởng vào bất cứ ai nữa.
Mặc dù người đàn ông không tìm được người phụ nữ, nhưng Viên Mục Dã lại biết người phụ nữ đang ở ngay gần đây, bởi vì cậu có thể ngửi thấy rõ ràng mùi máu đang chảy ra từ trên người cô ta, có vẻ như trước khi chạy ra, cô ta đã bị thương.
Thấy người đàn ông đã đi xa, Viên Mục Dã từ từ bước đến cạnh một đống thùng giấy vứt đi, khẽ nói:
Ra đi, anh ta đã đi xa rồi.

Bác sĩ thấy người phụ nữ không nghe lời khuyên nên lẩm bẩm:
Bị sẹo cũng đừng trách tôi đấy!

Xử lý vết thương xong, Viên Mục Dã mua một ly trà sữa nóng cho người phụ nữ, muốn để cô ta bình phục cảm xúc trước rồi mới kiên nhẫn nói:
Nếu cô muốn báo cảnh sát, tôi có thể đi cùng cô ngay bây giờ. Hoặc nếu muốn liên hệ với người nhà và bạn bè, cô cũng có thể dùng điện thoại di động của tôi để gọi điện thoại cho họ.

Liên tưởng đến chuyện xảy ra mấy hôm trước ở siêu thị, cộng thêm người phụ nữ vừa mới chạy đi, Viên Mục Dã lập tức nhận thức được đây có thể là một vụ án liên quan đến bạo lực gia đình, vì thế cậu bước vội thêm vài bước, âm thầm theo đuôi đằng sau người đàn ông.
Lúc này người đàn ông đã không còn sự dịu dàng và săn sóc như mấy ngày trước ở siêu thị, sắc mặt anh ta âm u, tìm kiếm người phụ nữ khắp mọi nơi, miệng còn lẩm bẩm:
Tốt nhất là giờ cô hãy ra đây, nếu không để tôi tìm ra, chắc chắn cô phải chết…

Viên Mục Dã thấy người phụ nữ không chịu báo cảnh sát nên thử hỏi:
Người đàn ông vừa rồi là chồng cô phải không?


Cậu không hỏi còn đỡ, vừa hỏi thì thấy người phụ nữ vốn đã bình tĩnh lại đột nhiên trở nên kích động:
Anh ta không phải! Anh ta không phải chồng tôi! Tôi không biết anh ta là ai, nhưng anh ta thật sự không phải chồng của tôi!!


Nếu đổi thành người khác, nếu nghe lời nói lảm nhảm và trạng thái thần kinh của người phụ nữ này, nhất định họ sẽ nghĩ rằng đầu óc của cô ta có vấn đề, nhưng Viên Mục Dã lại là một người tâm tư kín đáo. Từ trạng thái của hai người lần trước, cậu đã nhận ra có vấn đề, vì thế cậu tiếp tục kiên nhẫn dẫn dắt người phụ nữ, để cô ta cố gắng kể chuyện mình gặp phải một cách có trật tự.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.