Chương 756: Chủ quan mất kinh châu*


Lúc này Viên Mục Dã miễn cưỡng xoay người lại, chân tay cậu bủn rủn không còn chút sức lực nào nên phải dựa vào tường, Viê8n Mục Dã liếc mắt thấy Trương Hiểu Thiến bình thản đứng trước mặt mình, trên tay cô ta cầm một con dao sắc bén, nó đang t3ỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo...

Ngay sau đó Viên Mục Dã cảm thấy dưới bụng mình mát lạnh, cậu cúi đầu nhìn thì thấ9y con dao trong tay Trương Hiểu Thiến đã cắm vào bụng trái của cậu, máu lập tức trào ra.

Viên Mục Dã dùng tất cả 6sức lực còn lại đẩy Trương Hiểu Thiến ra, khi đối phương thuận thế rút con dao ra khỏi bụng Viên Mục Dã, mùi máu tanh nhá5y mắt đã tràn ngập trong không khí...
Tiếc là Viên Mục Dã đã bị thương, vì vậy cú đập vừa rồi không mạnh, tuy có thể làm đối phương bị thương nhưng lại không bị choáng... Quả nhiên, khi Viên Mục Dã vừa chạy ra ngoài thì Trương Hiểu Thiến cũng đuổi theo.
Đi thang máy chắc chắn không kịp, Viên Mục Dã không hề suy nghĩ mà chạy luôn vào thang bộ... Trong tình huống bình thường, khi một người chạy trốn chắc chắn sẽ chạy xuống tầng dưới. Nhưng với tình huống bây giờ của Viên Mục Dã, cậu mà làm thế thì chỉ một lát sau sẽ bị Trương Hiểu Thiến đuổi kịp. Vì thế, sau khi chạy vào cầu thang bộ, Viên Mục Dã xoay người lảo đảo chạy lên tầng trên.
Sau khi Trương Hiểu Thiến chạy vào trong thang bộ, đúng là cô ta nhanh chóng đuổi theo xuống tầng dưới. Viên Mục Dã định lấy điện thoại ra gọi cho Đoàn Phong, nhưng cậu sờ túi mới thấy không biết điện thoại của mình đã rơi mất từ lúc nào... Đúng lúc đó, cửa cầu thang bộ bỗng bị đẩy ra!
Mặc dù Viên Mục Dã cố tự nhủ không được ngất, không được ngất, bởi vì lúc này cậu vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng cơ thể cậu đã đến cực hạn, dù Viên Mục Dã lên dây cót tinh thần cho mình thì trong khoảnh khoắc khi thang máy mở ra, cuối cùng mắt cậu vẫn tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Vào một giây trước khi bất tỉnh, Viên Mục Dã nhìn thấy ở cửa có một cô gái mặt mũi âm trầm đang đứng đó, trong tay cô ta là một con dao sắc đang nhỏ máu... Viên Mục Dã thấy rùng cả mình, cuối cùng cậu vẫn không chạy thoát khỏi bàn tay của Trương Hiểu Thiến.
Không biết đã qua bao lâu, Viên Mục Dã bỗng tỉnh dậy vì cơn đau ở bụng, cậu mở mắt ra nhìn thì phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện... Tằng Nam Nam ngồi chơi điện thoại ở bên cạnh, thấy Viên Mục Dã tỉnh, cô ấy lập tức tiến đến hỏi:
Anh Viên, anh sao rồi?

Viên Mục Dã nghe xong câu này là biết Trương Hiểu Thiến là kẻ chuyên lừa gạt đàn ông, cậu bị lừa cũng xứng đáng. Có đôi khi kẻ trông có vẻ yếu đuối chưa chắc đã là kẻ yếu, lần này đúng là Viên Mục Dã đã chủ quan mà mất Kinh Châu rồi.
Trương Hiểu Thiến lại giơ con dao lên và tiến đến chỗ Viên Mục Dã, hiển nhiên cô ta muốn cho cậu một đòn trí mạng để kết thúc nốt nửa cái mạng còn lại của Viên Mục Dã. Nhưng mặc dù Viên Mục Dã bị trúng độc và còn bị thương, Trương Hiểu Thiến cũng sẽ không dễ dàng làm gì được cậu!
Ngay lúc Trương Hiểu Thiến đâm con dao về phía Viên Mục Dã, cô ta bị một chiếc gạt tàn thuốc lá bằng thủy tinh đang bay trên không trung đập vào đầu, Viên Mục Dã tranh thủ cơ hội này để mở cửa chạy đi...
Vào giờ phút này Viên Mục Dã mới nhận thấy mình mắc một sai lầm trí mạng, cậu đã quá tin tưởng vào cô gái trước mặt, xem ra Đoàn Phong vẫn nhiều kinh nghiệm hơn cậu ở phương diện này!
Nhưng lúc này có nói gì cũng đã muộn, từ lúc Viên Mục Dã bắt đầu bước vào cửa thì Trương Hiểu Thiến đã không có ý định thả cậu rời đi, vì vậy cô ta mới bỏ thuốc vào trong nước trà... Và giờ đây, một cú đâm vừa rồi càng minh chứng cho điều này.
Viên Mục Dã hỏi một cách yếu ớt:
Cô... Thật ra là ai?

Trương Hiểu Thiến vội giấu con dao ra sau lưng, sau đó cười chào hỏi:
Chị Lý, chị đón Tiểu Bảo tan học về à!

Chị Lý vừa cười vừa hỏi:
Đúng thế, sao em lại lên đây, có phải trong nhà hết gia vị không?

Viên Mục Dã tranh thủ lúc Trương Hiểu Thiến nói chuyện với đối phương mà lảo đảo tiến vào trong thang máy sắp đóng cửa. Cửa thang máy nhanh chóng đóng lại dưới cái nhìn chăm chú của ba người kia, Viên Mục Dã vội vàng ấn phím xuống tầng một, sau đó mới kiệt sức trượt người ngồi bệt xuống đất.
May mà Viên Mục Dã phản ứng nhanh, cậu lập tức nấp vào góc tường, Trương Hiểu Thiến lao ra khỏi cửa nhưng không nhìn thấy cậu... Ngay lúc Viên Mục Dã nghĩ Trương Hiểu Thiến sẽ đi sang các tầng khác tìm kiếm, cậu bỗng nghe thấy tiếng mũi dao cào lên tường.
Trương Hiểu Thiến nói với giọng hưng phấn:
Tôi biết anh đang ở gần đây, anh phải nấp cho kỹ đấy nhé, tuyệt đối đừng để tôi dễ dàng tìm được, biết không hả?

Nhưng lúc này Viên Mục Dã đã kiệt sức, cậu cảm thấy chỉ một giây nữa là mình có thể ngất xỉu... Không ngờ đúng lúc này, cửa thang máy của tầng này lại mở ra, có hai mẹ con đi từ bên trong ra ngoài.
Trương Hiểu Thiến lạnh lùng cười:
Tôi? Tôi có thể là ai chứ? Đương nhiên là Trương Hiểu Thiến rồi!

Viên Mục Dã dùng tay che bụng, sau đó từ từ di chuyển ra phía cửa, không biết Trương Hiểu Thiến dùng thuốc gì khiến Viên Mục Dã không bất tỉnh ngay tại chỗ nhưng cũng không có sức lực phản kháng.
Trương Hiểu Thiến thấy Viên Mục Dã muốn đi, cô ta bèn chậm rãi tiến đến gần và nói:
Anh thật dễ lừa... Xem ra đàn ông ở thời nào cũng giống nhau, chỉ cần tôi giả vờ đáng thương trước mặt họ, là muốn làm gì cũng được.

Trong lúc nhất thời đầu óc Viên Mục Dã hơi choáng váng, một lát sau cậu mới thều thào hỏi:
Tại sao tôi lại ở trong bệnh viện?


Sau đó Tằng Nam Nam kể lại cho Viên Mục Dã biết, khi Viên Mục Dã vừa ngất xỉu trong thang máy, thì đúng lúc ấy Đoàn Phong lại chạy đến, nhờ đó mà anh ta đã cứu được cậu từ trong tay Trương Hiểu Thiến.

Trương Hiểu Thiến lúc đầu còn giả vờ ngây ngô, cô ta nói Viên Mục Dã vì cứu mình nên mới bị kẻ xấu đâm bị thương... Không ngờ Đoàn Phong chẳng hề bị mắc lừa, anh ta vừa đến đã đánh một cú khiến Trương Hiểu Thiến ngất xỉu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.