Chương 796: Hoàng tử nước tamarin


Chẳng còn cách nào khác, Viên Mục Dã đành phải căng da đầu, nói:
Thật ra việc này rất đơn giản, Quận chúa Tố Cơ giúp tôi một ân tình lớn, cho nên tất8 nhiên tôi phải trả ơn cho cô ấy.


Tấn Lăng Vương gật đầu:
Xem ra đúng là ơn lớn thật, có thể khiến ngươi giết người…


Nhất thời Viê3n Mục Dã cạn lời, bởi vì cậu cũng không biết nên nói gì với vị Tấn Lăng Vương này, dù sao có một số việc vẫn phải do Tố Cơ tự mình nói với Tấn Lăng V9ương mới được.
Tấn Lăng Vương vốn định nói gì đó, nhưng ngại có Viên Mục Dã ở đây nên không nói thẳng, nhưng Viên Mục Dã ngầm hiểu anh ta muốn nói gì, đơn giản là trên đời này chỉ có người chết mới có thể mãi mãi giữ bí mật.
Tuy nhiên, nếu Tố Cơ đã tới thì tất nhiên Viên Mục Dã cũng vững lòng, hơn nữa hôm nay cậu đã giết một người Tamarin trên tế đàn, chuyện này coi như một việc mừng đối với trên dưới nước Tấn, tốt xấu gì cũng thay nước Tấn kiếm lại một ít mặt mũi… Chỉ tiếc là đã để gã tù binh nước Tamarin kia chạy mất.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã nghi ngờ hỏi:
Hôm nay tất cả thích khách nước Tamarin đều có thân thủ không tầm thường, nên chắc hẳn tên tù binh kia không phải người bình thường đúng không?

Tố Cơ thấy anh trai vẫn quan tâm đến sự an toàn của mình bèn nhanh chóng bước đến làm nũng:
Chứ còn gì nữa. Vương huynh không biết đấy, đêm qua muội mơ thấy mình bị người ta đâm chết ở trên tế đàn, buổi sáng dậy rồi mà tinh thần mãi không yên ổn nổi, cảm thấy giấc mơ này chắc chắn là điềm xấu, cho nên lúc ấy mới bất đắc dĩ bảo Viên Mục Dã thay bổn cung lên đài… Dù sao đeo mặt nạ vào rồi không ai có thể nhận ra hắn không phải là bổn cung.

Tấn Lăng Vương thấy em gái mình chẳng có ý hối cải gì thì không vui cho lắm:
Bậy bạ! Muội là Đại Quốc sư của nước Tấn, lỡ việc này lan truyền ra ngoài, quả nhân xem muội giải quyết như thế nào!

Tố Cơ nhún vai:
Vương huynh yên tâm, người biết việc này đều là người bổn cung cực kỳ tin tưởng, tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài.

Tấn Lăng Vương gật đầu đáp:
Quả nhân cũng vừa nhận được mật báo, hoá ra tên kia là con trai lớn của thủ lĩnh Tamarin, A Bố Lạp Cống, cũng là đứa con trai có khả năng kế thừa vị trí thủ lĩnh của hắn nhất, cho nên những thích khách Tamarin đó mới mạo hiểm đến đây nghĩ cách cứu người đi…

Viên Mục Dã không khỏi nghĩ thầm, hoá ra cái tên đen đúa đó còn là hoàng tử nước Tamarin cơ đấy? Thảo nào mấy gã thích khách kia có liều chết cũng muốn cứu hắn về… Có điều, không biết lúc này để đối phương chạy mất, liệu có làm dấy lên ngọn lửa chiến tranh nữa hay không.
Sau đó Viên Mục Dã nói ra mối băn khoăn trong lòng mình với Tấn Lăng Vương, đối phương gật đầu:
Quả nhân cũng nghĩ đến điều này, nhưng may thay nước Tấn và nước Tamarin đều chưa từng đề cập đến thân phận của hắn, bởi vậy nếu nước Tamarin muốn lấy lý do này để khai chiến, chẳng phải tự vả vào mặt mình sao?

Vừa nghe thế, Viên Mục Dã vội vã lắc đầu:
Đương nhiên không phải, tôi…

Viên Mục Dã mới nói một nửa đã nghe thấy Tố Cơ cất tiếng cười và đi từ bên ngoài vào:
Vương huynh xấu thế, còn cướp người từ tay bổn cung à?

Tấn Lăng Vương thấy là em gái mình vào bèn hừ khẽ:
Muội còn không biết xấu hổ mà nói à, hôm nay muội làm bậy quá! Suýt nữa đã làm hỏng chuyện lớn rồi đấy… Tuy nhiên, may mà hôm nay gã nam sủng này lên tế đàn thay muội, nếu không với thân thủ của muội, chỉ sợ không phải là đối thủ của mấy thích khách nước Tamarin đâu.

Tấn Lăng Vương thấy Viên Mục Dã không nói nữa bèn khẽ than thở:
Thật ra quả nhân thấy thân thủ của ngươi cao siêu, làm nam sủ6ng của Tố Cơ đúng là nhân tài không được trọng dụng… Nếu ngươi đồng ý, có thể tới cạnh quả nhân làm thị vệ, thế nào hả?

Viên Mục Dã không ng5ờ Tấn Lăng Vương cũng sẽ vươn cành ô liu với mình, cậu mỉm cười hơi bất đắc dĩ:
Đa tạ vương thượng nâng đỡ, nhưng hoàn cảnh của tôi hơi đặc biệt, hiện vẫn chưa có tính toán cụ thể nên đi đâu về đâu…

Tấn Lăng Vương sửng sốt, có lẽ không ngờ lại có người từ chối sự mời chào của mình, vì thế anh ta trầm giọng hỏi:
Hay ngươi là thám tử của nước địch?

Viên Mục Dã thấy cũng đúng, dù sao phía nước Tấn người ta đâu có nói đã bắt được hoàng tử nước Tamarin làm tù binh, bản thân bị bắt đã là một chuyện mất mặt rồi, đối phương chẳng nói toạc ra, làm sao tự bọn họ lại không biết xấu hổ mà nhắc tới chứ?

Tố Cơ thấy vương huynh cũng không tức giận chuyện Viên Mục Dã giả mạo mình lên đài bèn vội vàng xin đưa người về, không ngờ lại bị Tấn Lăng Vương từ chối thẳng thừng…

Mà lý do Tấn Lăng Vương từ chối Tố Cơ lại là:
Nhân tài như thế, há có thể để mai một trong cung Cảnh Dương? Viên Mục Dã giờ đã là thị vệ trưởng của quả nhân rồi.


Viên Mục Dã lập tức đau cả đầu, cậu nhìn sang Tố Cơ với vẻ mặt cự tuyệt, hy vọng cô ta nhanh nhanh đòi mình về. Nhưng Tấn Lăng Vương nói rất dứt khoát, tất nhiên Tố Cơ không tiện phản đối một cách trực tiếp, vì thế đành tỏ ra đau lòng:
Vương huynh, huynh… sao huynh có thể cướp đàn ông với muội chứ?


Tấn Lăng Vương nghe vậy cũng không tức giận, mà nói rất nghiêm túc:
Quả nhân đã ban cho muội ba nghìn gã nam sủng rồi, sao không thể nhường một Viên Mục Dã cho vương huynh chứ? Hơn nữa, sau này nếu Viên Mục Dã có công lao, nhất định sẽ trở thành một võ tướng của nước Tấn ta, thân phận này chẳng lẽ không cao quý hơn nam sủng của cung Cảnh Dương gấp trăm lần ư?! Nếu muội thật lòng muốn tốt cho hắn thì đừng nên ngăn cản…


Nhất thời, trong lòng Viên Mục Dã và Tố Cơ đều có khổ mà không nói ra được. Viên Mục Dã một lòng muốn đưa Triệu Vĩ và Liễu Nghiên Nghiên trở lại hiện đại, kết quả trời xui đất khiến lại trở thành thị vệ trưởng của Tấn Lăng Vương.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.