Chương 816: Do dự


Viên Mục Dã bất đắc dĩ nói:
Tôi chỉ là người ngoài cuộc, những giả thiết này xuất phát từ những đầu mối tôi tìm ra được, nếu mu8ốn biết thật hay giả... thì phải nhận được câu trả lời từ cha của cậu thôi.



Không thể nào, đến bây giờ ông ấy vẫn chư3a biết ta đã biết chuyện này, đi hỏi ông ấy khác nào chưa đánh đã khai?
Labrador lập tức phản đối.
Viên Mục Dã thấy cậu ta miễn cưỡng nói vậy thì nháy mắt ra hiệu cho cậu ta đi cùng mình vào trong lều vải.
Sau khi vào lều, Viên Mục Dã nghiêm túc hỏi:
Nói thật đi, bọn họ không làm khó cậu chứ?


Vậy cậu định làm t9hế nào? Thật ra vấn đề vẫn luôn kẹt lại ở chỗ cha cậu, từ chuyện hung thủ giết chết Đại phi Saran Ruoya năm đó, hay thân phận t6hật sự của mẹ đẻ cậu... hai người là cha con, có chuyện gì mà không thể nói rõ được chứ?
Viên Mục Dã đi thẳng vào điểm mấu chố5t.
Không ngờ Labrador lại cười lạnh:
Ngay cả chuyện của mẹ đẻ ta mà ông ấy còn giấu ta, hơn nữa còn chẳng hề có ý định nói cho ta biết... ngươi cảm thấy người làm cha như vậy thì ta có thể cùng ông ấy nói chuyện gì?

Labrador cười khổ, nói:
Người sống trên đời sao có thể không muốn biết mẹ đẻ của mình là ai chứ? Cho dù bà ấy không còn trên đời này, nhưng ta vẫn muốn tìm hiểu rõ ràng chân tướng mọi chuyện năm đó, nếu không cả đời này ta sẽ ăn không ngon ngủ không yên.

Viên Mục Dã nghiêm túc nói:
Vậy thì đừng do dự nữa, điều tra đến cùng đi... tôi cũng sẽ cố hết sức để giúp cậu.

Không ngờ Labrador lại tỏ ra khó xử:
Bà ấy cũng không biết chuyện ta đã biết mình không phải là con ruột của bà ấy, nếu như cứ thế đến hỏi... ta sợ rằng sẽ làm tổn thương bà ấy.

Viên Mục Dã bất lực nhìn Labrador:
Nếu cậu cứ do dự như vậy, tôi khuyên cậu đừng tiếp tục đều tra nữa... từ giờ hãy coi như mình chưa biết gì, cứ vui vẻ làm Vương tử của Tamarin đi.

Trong lòng Viên Mục Dã trầm xuống:
Cậu bị thương rồi?

Jacob vội vàng lắc đầu:
Không... đây chỉ là vết thương hôm qua bọn họ đánh roi vào, đã băng bó rồi.

Thấy Viên Mục Dã nhắc đến mẹ nuôi của mình, nét mặt Labrador hiếm khi lộ ra sự dịu dàng, hắn nói:
Bà ấy đối xử với ta rất tốt, luôn coi ta như con đẻ... Cũng chính vì như thế mà cho đến trước khi trưởng thành, ta vẫn không hề biết gì về thân thế thật sự của mình.

Viên Mục Dã nói:
Vậy cậu đi hỏi bà ấy đi, bà ấy không thể nào không biết chuyện năm đó được...

Nếu Viên Mục Dã nhớ không nhầm, trước đây cậu đã từng nghe Tố Cơ nhắc đến chuyện của Quốc sư Tố Nhan đời trước, rằng đến chết bà ấy cũng không thể nhìn thấy người yêu và con mình... Bây giờ nghĩ lại, nếu như người đàn ông kia chỉ đơn giản là một trong vô số nam sủng của Quốc sư thì tại sao lại không thể gặp được nhau chứ?
Sáng sớm hôm sau, khi Viên Mục Dã tỉnh dậy đã không thấy Labrador đâu, lúc này cậu mới nhớ ra cậu nhóc Jacob vẫn còn đang bị nhốt. Lúc trước cậu đã nghe nói hình phạt của người Tamarin luôn rất nặng, gãy tay gãy chân vẫn còn là nhẹ... cho nên cậu thực sự lo lắng cậu nhóc ấy bị phạt nặng. Dù sao cậu ta mới chỉ là một cậu nhóc mười mấy tuổi, nếu vì chuyện này mà tàn phế thì cả đời này coi như hỏng.
Viên Mục Dã đương nhiên không tin, cậu muốn nhìn vết thương của Jacob, không ngờ có nói thế nào thằng nhóc này cũng không chịu, vừa nhìn là biết sau lưng bị thương không nhẹ rồi. Cuối cùng, dưới sự ép buộc của Viên Mục Dã, cậu ta mới cởi áo ra...
Áo khoác ngoài của người Tamarin thường là áo choàng bằng da, chất liệu này vừa có thể giữ ấm lại chống thấm nước, cho nên dù lưng của Jacob có bị thương thì từ bên ngoài cũng không thể nhìn thấy được, nhưng Viên Mục Dã đã ngửi thấy mùi máu tươi trên người cậu ta.
Ai ngờ Jacob vẫn lắc đầu:
Thật sự không có mà… Ngươi xem không phải ta đã lành lặn trở về rồi đấy sao?

Viên Mục Dã thấy cũng đúng, định kéo Jacob xoay một vòng để nhìn xem cậu ta có thực sự ổn không, không ngờ vừa chạm vào bả vai của Jacob, mặt cậu ta đã biến sắc rồi tránh người đi.
Không ngờ cậu vừa ra khỏi lều vải đã nhìn thấy cậu nhóc Jacob đang đứng ở ngay cửa lều, Viên Mục Dã lập tức thở phào nhẹ nhõm:
Nhóc con về lúc nào thế? Bọn họ không làm khó cậu chứ? Hại tôi lo lắng cả buổi.

Sắc mặt Jacob tái mét, cậu ta mỉm cười nói:
Không... sao, ta cũng mới về.

Viên Mục Dã cảm thấy rất thông cảm với Labrador về điểm này, bởi vì từ nhỏ tình cảm của cậu và cha cũng không được tốt, thậm chí có thể nói ngoài trách nhiệm thì không có bất cứ tình cảm gì... Cho nên so với Viên Mục Dã, Labrador đã coi như hạnh phúc rồi.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã thở dài nói:
Vậy mẹ nuôi của cậu thì sao? Bà ấy đối xử với cậu thế nào?

Đêm hôm đó Viên Mục Dã và Labrador trò chuyện đến khi trời gần sáng mới mơ màng thiếp đi. Thật ra chuyện mẹ đẻ của Labrador là ai, cậu đã có sẵn một đối tượng nghi ngờ trong lòng, hiện giờ chỉ cần nghĩ cách chứng minh suy đoán của mình là đúng thôi.
Chỉ là cậu vẫn chưa hiểu một điều, và đây cũng là nghi ngờ ban đầu của Labrador, đó là, một người là Thủ lĩnh của Tamarin, một người là Quốc sư của Bắc Tấn, hai người như nước lửa không thể hòa hợp này làm thế nào có thể yêu nhau, còn sinh được cả con chứ?
Sau khi tên nhóc này cởi áo khoác da xuống, Viên Mục Dã nhìn thấy áo lót bên trong của cậu ta đã ướt đẫm máu, rõ ràng không phải do vết roi ngày hôm qua tạo thành...
Trong lòng Viên Mục Dã biết Jacob nhất định đã phải chịu sự trừng phạt nặng nề, nhưng cậu không hỏi câu nào, chỉ đỡ cậu ta ngồi xuống giường, sau đó cẩn thận vén chiếc áo lót đã dính máu thịt ra.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.