Chương 822: VU OAN


Lúc ấy người đầu tiên chạy tới thăm Viên Mục Dã tất nhiên là Quốc sư Tố Cơ. Từ sau khi cậu bị người Tamarin bắt đi, Tố Cơ l8uôn trách anh trai đã hứa trả người lại cho cô ta không tổn hao lông tóc gì, vậy làm sao lại có thể để đánh mất người cơ c3hứ?

Hiện giờ vất vả lắm mới tìm được người về, chắc chắn cô ta phải đến thăm trước tiên.

Tố Cơ mừng rỡ chạ9y vào, lại thấy Viên Mục Dã ngơ ngác nhìn mình như là không quen biết, cô ta lập tức sốt ruột hỏi:
Viên Mục Dã? Không phả6i ngươi ngã ngựa bị hỏng đầu rồi đấy chứ?

Viên Mục Dã đâu có ngờ tính tình của Quốc sư đại nhân lại ghê gớm thế, vốn dĩ cậu mới vừa tỉnh dậy đầu óc còn đang mơ hồ, giờ thì hay rồi, bị Tố Cơ mắng liên hồi một trận làm cậu choáng cả đầu!
Thấy Viên Mục Dã lại không nói gì, sắc mặt Tố Cơ sầm xuống:
Viên Mục Dã? Rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì ở Tamarin không? Bọn họ không đánh ngươi chứ?

Viên Mục Dã thấy tính cách Tố Cơ vui giận thất thường nên đành phải giả vờ yếu xìu ngồi lại xuống giường:
Có đánh…

Nghe vậy, Viên Mục Dã thở dài liên tục:
Nếu lúc trốn đi không gặp được binh lính Bắc Tấn, e rằng tôi không thể nào còn sống để trở về gặp Quốc sư đâu.


Thật sự nghiêm trọng như vậy à?
Tố Cơ nửa tin nửa ngờ.
Viên Mục Dã gật đầu:
Không tin thì cô có thể đi hỏi Vương thượng. Lần này tôi có thể trở lại Bắc Tấn đúng là may mắn.

Trên thực tế, Viên Mục Dã chỉ không phản ứng kịp thôi, dù gì trước đó c5ậu vẫn còn đang mệt mỏi do phải chạy trốn, vậy mà mới ngủ một giấc dậy đã trở lại Bắc Tấn
có nhà có cửa sổ
, cho nên khó tránh khỏi chưa quen lắm…
Tố Cơ thấy mãi mà Viên Mục Dã vẫn không có phản ứng, bèn vội vã đứng dậy chuẩn bị đi gọi thầy thuốc, kết quả lại bị Viên Mục Dã giơ tay giữ chặt:
Quốc sư đừng hoảng sợ, cô nhìn xem không phải tại hạ vẫn khỏe đấy ư?

Vành mắt Tố Cơ ửng đỏ:
Sao ngươi có thể trêu chọc bổn cung như thế? Vì ngươi mà bổn cung đã cãi nhau với Vương thượng không biết bao nhiêu lần đấy. Cái đồ quên ơn phụ nghĩa. Không để ý tới ngươi nữa!

Tố Cơ thấy Viên Mục Dã cũng không lừa mình thì sợ hãi nói:
Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, sau này không bao giờ cho phép ngươi đi đến nơi nguy hiểm như vậy nữa.

Viên Mục Dã cười:
Lần này đến Tamarin cũng không uổng công, xem như tìm hiểu được một vài việc của Tamarin.

Tấn Lăng Vương lập tức có hứng thú:
Là về việc gì?

Viên Mục Dã đáp:
Là về chuyện đàm phán hòa bình bị phá vỡ năm xưa.

Ai ngờ cậu vừa thốt ra lời này, Tấn Lăng Vương lại xoay người nói với Tố Cơ:
Muội về cung trước đi, lát nữa quả nhân sẽ bảo Viên Mục Dã qua tìm muội.

Tuy không muốn nhưng cuối cùng Tố Cơ vẫn ngoan ngoãn rời khỏi.
Nghe Viên Mục Dã nói như vậy, Tố Cơ lẩm bẩm:
Xem ra nên đòi vương huynh trả ngươi về mới được, nếu không còn tiếp tục như vậy, thể nào ngươi cũng phải chết ở trong tay huynh ấy mất.

Lúc ấy Viên Mục Dã cũng không để câu nói đùa của Tố Cơ ở trong lòng, đâu ngờ sau này nó lại trở thành lời tiên đoán…
Không bao lâu sau Tấn Lăng Vương cũng vội vàng chạy từ bên ngoài về. Anh ta thấy Viên Mục Dã không sao thì thở phào nhẹ nhõm:
Quả nhân đã nhiều lần bảo đảm với Quốc sư nhất định có thể cứu ngươi trở về an toàn từ tay người Tamarin, quả nhân tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Nghe Lý tướng quân nói tình hình ngay lúc đó nguy hiểm, suýt nữa đã bị kỵ binh Tamarin đuổi kịp!

Tố Cơ lập tức không bình tĩnh nổi:
Đánh thật à! Đánh vào đâu? Vương huynh cũng thật là, sao không kêu thầy thuốc chữa trị cho ngươi chứ?

Viên Mục Dã vốn định cho Tố Cơ xem vết tích mình bị Đại vu sư của Tamarin tra tấn, kết quả tìm khắp lượt mà lại chẳng thấy một cái lỗ kim nào. Cuối cùng cậu đành phải ngượng ngùng nói:
Còn chưa kịp chữa trị đã... liền lại rồi.


Ngươi… làm bổn cung lo lắng suông một hồi, sớm biết vậy nên bảo Vương thượng đi cứu ngươi muộn mấy ngày, cho ngươi ở Tamarin hưởng thụ thêm vài ngày đi!
Tố Cơ tức giận.
Sau đó Tấn Lăng Vương nói bằng sắc mặt âm u và nặng nề:
Quả thật ta đã từng nghe phụ vương kể về chuyện đó, đó là lần đàm phán hoà bình duy nhất của Bắc Tấn và Tamarin, cũng là lần cuối cùng. Từ đấy về sau, đôi bên đều gặp nhau trên chiến trường.


Viên Mục Dã gật đầu:
Đúng vậy, Vương tử Tamarin cũng nói như vậy, Tamarin có giải thích gì về việc đàm phán hòa bình năm xưa bị phá hỏng không?


Tấn Lăng Vương hừ lạnh:
Còn có thể giải thích cái gì nữa, đơn giản là bọn họ phá hỏng cuộc đàm phán hòa bình, còn hắt chậu phân lên đầu Bắc Tấn, họ cứ khẳng định là sứ giả Bắc Tấn được cử đi đàm phán hoà bình đã làm nhục Đại phi Tamarin… Nói đến cũng buồn cười, mặc dù những sứ giả đó không quá đáng tin cậy nhưng cũng không thể làm ra chuyện bỉ ổi như thế được! Hơn nữa, lúc ấy người được Bắc Tấn cử đi đều là những đại nho cực kỳ có danh vọng đương thời, Tamarin lại chẳng hề thẩm vấn mà thẳng tay chém họ. Rõ ràng chính bọn họ cũng không thể tự bào chữa, cho nên phải chết không đối chứng!


Viên Mục Dã nhíu mày, nói:
Nhưng năm xưa, Đại phi Saran Ruoya của Tamarin đúng là chết vì chuyện đó, chẳng ai ở Tamarin mà không biết chuyện đó cả. Cho nên tại hạ cho rằng chuyện này đích thực đã từng xảy ra, có điều chân tướng trong đó chưa chắc đơn giản như bề ngoài nhìn thấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.