Chương 854: Báo cũ
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1330 chữ
- 2022-02-08 08:03:04
Vài ngày sau, khi lão Lâm biết được đám người Thạch Lỗi đã rút một ống máu từ con bạch tuộc khổng lồ, anh ta đau lòng lắm nên 8đã nhanh chóng gọi điện cho Tiến sĩ Doyle và nhờ anh ta tìm ra con bạch tuộc khổng lồ kia...
Nhưng khi người của Tiến3 sĩ Doyle tìm đến lối vào của mạch nước ngầm, họ phát hiện nó đã bị sụp đổ nghiêm trọng, đừng nói là bạch tuộc khổng lồ mà đế9n cả khủng long khổng lồ cũng không thể sống sót được.
Đầu To cứ canh cánh trong lòng vì mấy người số 54 không dẫn th6eo mình trong vụ lần này, vì vậy trong vài ngày tiếp theo, hắn không chủ động đến số 54 nữa, cực chẳng đã, Viên Mục Dã đành đ5ến tận nhà và kể rõ lý do tại sao không dẫn hắn đi.
Sau khi bước ra khỏi bệnh viện, trong lòng Viên Mục Dã cảm thấy hơi nặng nề. Từ lời nói của y tá, không khó để nhận ra Thẩm Thiên Vũ không sống được lâu nữa. Trên thực tế, đối với người sống thực vật mà nói, cái chết có thể là một sự giải thoát, đặc biệt là với loại người như Thẩm Thiên Vũ, lúc trước vô cùng oai phong, nhưng đến khi nằm trong bệnh viện lại chẳng có ai quan tâm đến...
Buổi chiều, Đoàn Phong biết Viên Mục Dã lại đến thăm Thẩm Thiên Vũ thì tức giận mắng:
Cậu cần gì phải thương cái loại người đó, trồng cây gì sẽ có quả đấy... Chuyện của cậu ta năm đó rất ồn ào, mấy cô gái gặp tai nạn cùng cậu ta đều bị cậu ta hại chết, nhưng họ vẫn bị bôi đen bởi những lời đồn đại, nào là đồ con gái hư hỏng, qua lại với loại người này thì chắc cũng chẳng tốt đẹp gì. Cậu thử nói xem những lời này mà để cho người nhà của ba cô gái đó nghe được thì họ sẽ khó chịu đến mức nào chứ!
Viên Mục Dã thở dài:
Khi thảm kịch xảy ra, dường như người ta không bao giờ tập trung vào bản thân sự việc mà chỉ xoay quanh những điều vớ vẩn rồi không ngừng chỉ trích, suy đoán, phỏng đoán... Nhưng chẳng ai biết sự thật là gì, thậm chí họ còn chẳng cần biết đến sự thật, bởi vì họ chỉ quan tâm xem những chuyện họ tưởng tượng ra có đủ giải trí để thu hút sự chú ý, và có trở thành một đề tài khiến người ta bàn tán hay không mà thôi.
Không ngờ Đầu To nghe nói có con bạch tuộc đột biến khổng lồ trên đảo thì lại càng tức giận hơn, cuối cùng Viên Mục Dã đành phải hứa lên hứa xuống rằng nếu lần sau lại gặp tình huống như vậy, bọn họ nhất định sẽ hỏi ý kiến Đầu To trước.
Sau đó, nhóm người số 54 nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, Viên Mục Dã tranh thủ khoảng thời gian này đến bệnh viện thăm Thẩm Thiên Vũ vài lần, nói gì thì nói, Lệ Thần cũng đã dùng cơ thể của cậu ta để đi đến nơi nguy hiểm như vậy... Mặc dù Lệ Thần đã làm rất tốt công tác phòng hộ trong suốt hành trình, nhưng không thể nói là không có một chút ảnh hưởng nào được.
Viên Mục Dã đi thăm Thẩm Thiên Vũ vài lần và phát hiện tình trạng của cậu thanh niên này càng ngày càng tệ. Trước đó cậu ta có thể dùng các thiết bị để duy trì sự sống, nhưng vài ngày sau khi trở về, một số cơ quan trong cơ thể lần lượt xuất hiện tình trạng suy kiệt.
Giọng Đoàn Phong trầm xuống:
Tân Chí Dũng vừa gọi đến, anh ta nói muốn tìm cậu để nói chuyện về Tố Cơ...
.
Viên Mục Dã sửng sốt, cậu không ngờ Tân Chí Dũng thật sự tìm được manh mối về Tố Cơ, Viên Mục Dã vội vàng hỏi Đoàn Phong rằng đối phương hẹn gặp lúc nào?
Đoàn Phong đáp:
Anh ta nói sáng mai có một buổi dạy ở Đại học Thủ đô, sau khi dạy xong thì có thể gặp cậu trong một tiếng...
Thấy Viên Mục Dã đã đến vài lần, cô y tá xúc động nói:
Thời buổi bây giờ hiếm có người bạn nào như anh, Thẩm Thiên Vũ đã nằm ở đây ba năm, anh là người bạn đầu tiên đến thăm cậu ta... Thật ra cậu ta cũng rất đáng thương, vì vậy bác sĩ Lưu mới đồng ý cho anh vào thăm, nếu không những người ngoài gia đình sẽ không được phép vào thăm bệnh nhân trong phòng ICU.
Nghe y tá nói như vậy, Viên Mục Dã cảm thấy hơi xấu hổ, vì cậu và Thẩm Thiên Vũ chẳng phải bạn bè gì, cả hai còn chẳng quen biết nhau, nhưng Viên Mục Dã vẫn cười bảo:
Lần trước tôi đến đón em trai mới tình cờ biết cậu ta ở chỗ này...
Nghe xong, y tá vừa thay thuốc truyền cho Thẩm Thiên Vũ vừa nói:
Vậy chắc anh đã không liên lạc với Thẩm Thiên Vũ nhiều năm rồi nhỉ, nếu không trước đây cậu ta nổi tiếng như vậy, anh với tư cách là một người bạn sao lại không biết cậu ta gặp chuyện chứ?
Được rồi, ngày mai tôi sẽ đi cùng với cậu!
Đoàn Phong thấy không yên tâm.
Sáng hôm sau, Tân Chí Dũng hẹn Viên Mục Dã và Đoàn Phong đến gặp tại một quán cà phê sách bên ngoài trường Đại học Thủ đô. Sau khi cả ba ngồi xuống, Tân Chí Dũng không vòng vo nhiều mà đẩy một tờ báo cũ nát đến trước mặt Viên Mục Dã:
Cậu xem qua chỗ đánh dấu vòng tròn bằng bút đen trên này đi...
Viên Mục Dã không hiểu lắm nhưng vẫn làm theo lời Tân Chí Dũng, cậu phát hiện vết mực đen được khoanh tròn ở vị trí rất kín đáo.
Viên Mục Dã gật đầu:
Được, tôi biết rồi.
Lần trước thằng cha này luôn nói kiểu nói một nửa giấu một nửa, tại sao tôi cứ có cảm giác lần này anh ta tìm cậu không có ý tốt vậy nhỉ?
Đoàn Phong hơi nghi ngờ.
Viên Mục Dã cười nói:
Làm gì đến mức ấy... Dù sao anh ta cũng là một người có uy quyền trong giới khảo cổ, tôi chỉ là một người vô danh thì có ích lợi gì chứ?
Hai người đang nói chuyện phiếm thì điện thoại của Đoàn Phong đột nhiên đổ chuông, anh ta nhận cuộc gọi, nghe được vài câu sắc mặt anh ta bỗng tối sầm, có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó khá lớn.
Sau khi dập máy, Đoàn Phong nhìn Viên Mục Dã và nói:
Có một chuyện tôi nghĩ cậu nên chuẩn bị tâm lý...
Viên Mục Dã cau mày, hỏi:
Chuyện gì nghiêm trọng thế? Lại còn phải chuẩn bị tâm lý nữa cơ à?
Nội dung là một cô gái không rõ danh tính đang hôn mê bất tỉnh đột nhiên xuất hiện tại một thị trấn nhỏ ở vịnh Hắc Lang. Trên tờ báo còn đính kèm bức ảnh chân dung cô gái, đồng thời mong người biết cô gái này liên hệ ngay với bệnh viện địa phương, phía dưới còn cố ý để lại ba số điện thoại để liên lạc...
Khi Viên Mục Dã nhìn thấy bức ảnh chụp chân dung cô gái, cậu ngây người ngay tại chỗ, bởi vì người trong tấm ảnh quá giống với Tố Cơ, mà theo mô tả trên báo, trạng thái khi cô ấy được tìm thấy cũng gần như giống hệt tình huống của Tố Cơ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.