Chương 868: Vật bồi táng*


Viên Mục Dã vội vàng hỏi:
Anh có thể xác định chứ? Chiếc mặt nạ trong ảnh này là chiếc mặt nạ đồng xanh mà viện bảo tàng bị mất năm đó?8


Tân Chí Dũng gật đầu:
Đương nhiên, tôi chắc chắn không nhìn lầm! Mau nói cậu chụp được những bức ảnh này ở đâu?

Nhưng khi Tân Chí Dũng giao chiếc mặt nạ đó cho một đồng nghiệp tên là Lý Mộc Khả, không hiểu đối phương bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đeo nó lên mặt, sau đó dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Tân Chí Dũng và bảo:
Chúng ta lấy đi một hai thứ trong những thứ kia cũng đủ để sống sung sướng mấy đời...

Lý Mộc Khả là đàn anh trên Tân Chí Dũng hai khóa, trong công việc luôn rất chuyên chú nghiêm túc, rất được thầy hướng dẫn và lãnh đạo đội khảo cổ coi trọng, Tân Chí Dũng không thể tưởng tượng được anh ta lại có thể nói ra những lời này.
Nhưng chiếc mặt nạ Trương Nhĩ Tiếu Kiểm này lại khác, kích thước của nó vừa vặn với khuôn mặt một người trưởng thành, đồng thời đôi mắt cười của nó được đục rỗng nên người đeo mặt nạ có thể nhìn đằng trước qua đôi mắt cười này.
Xét đến vị trí tìm ra chiếc mặt nạ, cộng với việc đây là một chiếc mặt nạ bằng đồng, một số chuyên gia khảo cổ học thời đó cho rằng nó được đeo trên mặt của một nô lệ nào đó... Vì những vật bồi táng khác được tìm thấy trong cổ mộ không phải vàng thì là ngọc, so với những báu vật chói lọi đó, chiếc mặt nạ bằng đồng này kém rất xa.

Giáo sư Tân, chiếc mặt nạ này là văn vật có giá trị lịch sử cao nhất trong các bảo vật được lưu giữ ở bảo tàng sao? Tại sao chỉ có mình nó bị lấy cắp?
Viên Mục Dã thắc mắc.
Tròng mắt Tân Chí Dũng đảo nhẹ, hiển nhiên trong chuyện này còn có nội tình khác, anh ta do dự một lúc rồi nói:
Thật ra ngoài giá trị lịch sử thì đúng là chiếc mặt nạ kia còn một số bí mật khác. Năm đó tôi và đồng nghiệp của tôi cũng từng nghi ngờ chiếc mặt nạ này biến mất có lẽ có liên quan đến những bí mật ấy.

Mà lúc đó Tân Chí Dũng mới chỉ là một người mới trong ngành khảo cổ này, cho nên anh ta chỉ phụ trách đào bới những mảnh vỡ và xương vụn trong đống bùn xung quanh, nhưng anh ta không thể ngờ là mình lại có thể tìm được chiếc mặt nạ đồng xanh trong đống bùn đó.
Đa số những chiếc mặt nạ đồng được khai quật trước đây đều là đồ trang trí, không phải loại có thể đeo lên mặt, bởi vì chúng quá to và nặng, vị trí của con mắt vẫn còn nguyên khối chưa được đục ra.

Đối phương đã trộm đồ thì nhất định muốn bán nó đi, không biết khi đó anh có tìm kiếm trên thị trường đồ cổ không?
Từ Lệ hỏi.
Tân Chí Dũng cười khổ:
Những nơi có thể tìm chúng tôi đều tìm rồi, thậm chí còn treo thưởng cho người tìm thấy, nhưng vẫn không có chút tin tức gì. Kể cả đã nhiều năm trôi qua như vậy nhưng chúng tôi vẫn chưa từng ngừng tìm kiếm, chỉ là không ngờ khi nó xuất hiện, lại là ở hiện trường gây án của cảnh sát... Xin hỏi, hiện giờ chiếc mặt nạ này đang ở trong tay cảnh sát sao?


Tạ3i hiện trường một vụ án mạng xảy ra cách đây không lâu, Giáo sư Tân, hôm nay chúng tôi tìm đến anh là vì muốn biết nguồn gốc của chiếc 9mặt nạ Trường Nhĩ Tiếu Kiểm này.
Từ Lệ nghiêm túc nói.
Tân Chí Dũng khôi phục lại tâm tình của mình, sau đó cầm những bức ảnh 6kia lên xem lần nữa:
Đó là lần đầu tiên tôi được tham gia vào một hoạt động khảo cổ quy mô lớn, bởi vậy ấn tượng của tôi đối với văn v5ật này vô cùng sâu sắc, đương nhiên cũng luôn canh cánh trong lòng việc nó bị mất... Tôi in hình của nó trên tạp chí chuyên ngành nội bộ cũng là hy vọng có một ngày có thể tìm được nó về.

Có điều Tân Chí Dũng không ngờ rằng, sức hút của chiếc mặt nạ này còn vượt xa tất cả những thứ châu báu vàng bạc lóa mắt kia...
Ban đầu, khi Tân Chí Dũng rửa sạch chiếc mặt nạ bằng đồng đó luôn có một cảm xúc muốn tự mình đeo thử, dùng con mắt của người xưa để nhìn nhận thế giới bây giờ... Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tân Chí Dũng vẫn không dám hành động mà chỉ nghiêm túc chùi rửa sạch sẽ chiếc mặt nạ kia.
Từ Lệ hỏi:
Lúc đó có báo cảnh sát không?

Tân Chí Dũng gật đầu:
Có chứ, tiếc rằng lúc đó toàn bộ thiết bị giám sát trong viện bảo tàng đều bị hỏa hoạn phá hủy, cho nên nhất thời không có cách nào xác định được chiếc mặt nạ bị mất trước hay sau khi xảy ra đám cháy.

Từ Lệ lắc đầu:
Rất tiếc phải nói với anh, hiện giờ nó vẫn đang ở trong tay hung thủ, cho nên tôi hy vọng anh có thể chung sức hợp tác với chúng tôi, chúng tôi bắt hung thủ, còn anh sẽ tìm lại được món văn vật kia.

Tân Chí Dũng lập tức gật đầu:
Điểm này thì cậu có thể yên tâm, chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của tôi, tôi nhất định sẽ tích cực phối hợp với các cậu...

Sau đó Tân Chí Dũng kể cho Viên Mục Dã và Từ Lệ nghe, thật ra năm đó khi khai quật chiếc mặt nạ này đã từng xảy ra một số chuyện không thể giải thích được, thậm chí còn dẫn đến cái chết của một thành viên trong đội khảo cổ.
Theo ký ức của Tân Chí Dũng, năm đó bọn họ khai quật một ngôi mộ cổ quy mô rất lớn, là lăng tẩm của một Phiên vương, trong mộ đào được rất nhiều văn vật vô cùng quý giá khiến cả những chuyên gia lâu năm cũng phải cảm thán.
Viên Mục Dã nghi ngờ hỏi:
Năm đó chiếc mặt nạ này bị mất trong hoàn cảnh nào? Thật sự giống như đã viết trên tạp chí... là do hỏa hoạn sao?

Tân Chí Dũng thở dài:
Nói thật, đến bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra chuyện này. Năm đó xảy ra hỏa hoạn, bởi vì ứng cứu kịp thời cho nên ngoại trừ một số kiến trúc bên ngoài của viện bảo tàng thì về cơ bản các văn vật bên trong không chịu bất cứ ảnh hưởng nào, nhưng sau khi kiểm đếm thì ấy thế mà lại thấy thiếu chiếc mặt nạ Trường Nhĩ Tiếu Kiểm này.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.