Chương 870: Tống giang


Viên Mục Dã nghiêm mặt:
Thưa thầy, cách duy nhất để buông bỏ tâm ma chính là dũng cảm đối mặt, trốn tránh sẽ mãi mãi không giải quyết 8được bất cứ vấn đề gì. Hôm nay chúng tôi tới tìm thầy là muốn biết chiếc mặt nạ đồng này rốt cuộc có chỗ nào đáng sợ mà có thể khiến m3ột người bình thường biến thành kẻ điên trong nháy mắt?!


Ai ngờ Viên Mục Dã vừa dứt lời, Liễu Trần lại chợt ngẩng đầu nhìn về9 phía cậu:
Bởi vì nó có thể khuếch đại vô hạn ham muốn bên trong của con người! Mỗi người đều có thứ họ mong muốn trong lòng, hoặc cá6i này hoặc cái khác… Trong đó phần nhiều đều là những theo đuổi không thực tế. Mặt nạ đồng có thể khuếch đại sự tham lam, âm u trong l5òng người lên vô hạn, làm người ta hoàn toàn đắm mình thành ác ma!


Từ Lệ ở cạnh trầm giọng hỏi:
Lúc trước, ham muốn trong lòng thầy là chiếm mặt nạ cho riêng mình ư? Cho nên mới mất trí giết chết Lý Mộc Khả?


A di đà phật… Sai trái to lớn đã đúc thành, giờ đây bần tăng chỉ có thể cầu phúc mỗi ngày cho Lý thí chủ, mong anh ấy sớm lên cực lạc.
Liễu Trần nói với khuôn mặt không cảm xúc.
Trên đường về, Từ Lệ cảm thán:
Xem ra Giáo sư Tân khá giỏi đấy nhỉ? Trong ba người tiếp xúc với mặt nạ đồng năm xưa, một người đã chết, một người phát điên, chỉ mỗi mình anh ta yên lành, giờ đây còn công thành danh toại.

Viên Mục Dã khẽ nhíu mày nhưng không tiếp lời Từ Lệ, dường như cậu đang cân nhắc chuyện gì đó ở trong lòng. Từ Lệ chỉ lo tự mình nói tiếp:
Mẹ nhà nó, điều tra tới điều tra lui vẫn trở lại điểm bắt đầu. Không biết năm xưa là ai trộm cái mặt nạ đó, càng không biết hiện giờ rốt cuộc nó đã rơi vào tay kẻ điên nào nữa.

Nghe xong, Từ Lệ lập tức giẫm chân ga tăng tốc, Viên Mục Dã ngồi ở ghế phụ giật nảy mình vội tóm lấy tay vịn bên cạnh:
Anh lái chậm lại đi, con đường này có giới hạn tốc độ đó!!

Khi Viên Mục Dã và Từ Lệ hấp tấp chạy về, họ thấy một cậu trai trắng trẻo sạch sẽ đang thấp thỏm ngồi trong phòng thẩm vấn, trông tuổi giống học sinh cấp ba… Có lẽ là bị đám Tiểu Lưu hù dọa trước một trận rồi, cho nên vừa thấy Từ Lệ đi vào với sắc mặt nặng như chì, cậu ta lập tức căng thẳng tới mức không biết đặt tay ở chỗ nào.
Từ Lệ ném đánh
bộp
cuốn sổ tìm được tại hiện trường vụ án lên bàn, sau đó lạnh giọng chất vấn:
Nói nghe xem nào, sao sổ của cậu lại rơi ở hiện trường vụ án?!


25…

Viên Mục Dã cố tình liếc bản sao chứng minh nhân dân trên bàn:
25 ư? Tôi còn tưởng cậu là học sinh cấp ba đấy chứ?

Tống Giang cười hơi xấu hổ:
Tôi đã đi làm rồi.

Từ Lệ đang nói thì điện thoại di động của anh ta bỗng đổ chuông, vừa bắt máy đã nghe giọng Tiểu Lưu vang lên:
Đội trưởng, hiện trường có phát hiện cực quan trọng! Anh đoán xem chúng tôi tìm thấy cái gì?!

Từ Lệ tức giận nói:
Mau phụt ra luôn đi!

Tiểu Lưu cười gian:
Chúng tôi tìm thấy một cuốn sổ ở gần đấy. Trên đó có rất nhiều ghi chép hiện trường của những buổi livestream mà Đậu Sở từng quay, nhưng chủ của cuốn sổ này không phải Đậu Sở mà là một thằng nhóc tên Tống Giang! Chúng tôi đã đưa người về, chỉ chờ anh trở về thẩm vấn thôi!


Tên họ?


Tống Giang…


Tuổi?

Âm thanh đột ngột dọa cho
học sinh cấp ba
giật nảy, há miệng cả buổi nhưng căng thẳng quá chẳng thốt được một chữ.
Thấy thế, Viên Mục Dã bèn đẩy cửa bước vào, ngồi xuống rồi nói với vẻ mặt ôn hoà:
Cậu không cần phải căng thẳng quá, chỉ cần phối hợp tốt với sự điều tra của cảnh sát, kể rõ ràng sự việc là chúng tôi có thể thả cậu đi.

Cậu
học sinh cấp ba
thấy Viên Mục Dã là người dễ nói chuyện, chắc chắn tốt hơn ông thần mặt đen Từ Lệ kia nhiều. Vì thế cậu ta run rẩy gật đầu đáp:
Vâng… Tôi... tôi biết rồi.

Đến lúc này Viên Mục Dã mới cẩn thận đánh giá cậu thanh niên tên Tống Giang trước mặt, thấy dáng người cậu ta hơi gầy, tóc quăn, lý do trông giống học sinh cấp ba hoàn toàn là vì khuôn mặt cậu ta trắng trẻo, hơn nữa còn có một cặp mắt chó con khá phổ biến hiện thời.
Nhìn đến đây, Viên Mục Dã không khỏi thầm cảm thán, thằng nhóc này đúng là nên cảm ơn mẹ mình vì đã sinh ra mình với đôi mắt đẹp như vậy. Phải nói trong những năm Viên Mục Dã làm cảnh sát, cậu rất ít khi trông mặt mà bắt hình dong, nhưng mặt mũi của Tống Giang lại làm Viên Mục Dã rất khó liên tưởng cậu ta với phần tử tội phạm…

Cuốn sổ này là của cậu phải không?
Từ Lệ im thít nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
Tống Giang lại không kiềm chế được khẽ run lên:
Là của tôi…



Tại sao nó lại rơi ở hiện trường vụ án? Cậu và Đậu Sở có quan hệ gì? Vì sao những địa chỉ ghi trong sổ đều là những nơi cậu ta đã đến livestream trước kia?
Từ Lệ hỏi một đống vấn đề như pháo liên thanh, dọa Tống Giang sợ tới mức nhất thời không biết nên trả lời câu nào trước.

Thấy vậy, Viên Mục Dã bất đắc dĩ cười:
Cậu nói nghề nghiệp của cậu trước đi? Không phải cũng là streamer chứ?


Tống Giang vội lắc đầu đáp:
Không không không, tôi viết tiểu thuyết siêu nhiên, những lúc không có linh cảm sẽ đi chỗ Hắc Miêu Lão Quái… chính là Đậu Sở đấy. Tôi đến những nơi anh ta livestream là có ma ám để tìm linh cảm…


Từ Lệ cười phụt ra:
Thật sự không nhận ra nhé, nhóc con nhà cậu còn khá to gan nhỉ! Nhưng làm sao cậu biết Đậu Sở sẽ livestream ở đó?


Tống Giang khe khẽ nói:
Tôi đoán…


Từ Lệ đập rầm lên bàn:
Vậy hay là cậu đoán giúp tôi xem Đậu Sở do ai giết được không hả?!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.