Chương 876: Người theo chủ nghĩa vị kỷ


Viên Mục Dã âm thầm quan sát tên bảo vệ này. Rõ ràng về quần áo thì đối phương chuyên nghiệp hơn gã y tá giả trước kia nhiều, ít8 nhất nhìn sơ không thấy có sơ hở nào quá lớn. Có điều, Viên Mục Dã vẫn ngửi thấy mùi thảo dược thoang thoảng trên người tên bả3o vệ này… Mặc dù hơi kinh ngạc, nhưng Viên Mục Dã vẫn lặng lẽ ấn nút tầng ba.

Thang máy nhanh chóng đến tầng ba. Sau kh9i mở cửa, Viên Mục Dã bước ra ngoài trước, sau đó quay đầu lại nhìn bảo vệ đứng bên trong, nhưng từ đầu đến cuối đối phương đều6 không ngẩng đầu lên. Viên Mục Dã hiểu tại sao đối phương không dám ngẩng đầu nhìn mình, bởi vì chỉ cần để cậu nhìn vào mặt ngư5ời nọ, cậu sẽ lập tức nhận ra thân phận thật sự của đối phương.

Mùi thảo dược này đã gây ấn tượng sâu sắc với Viên Mục Dã từ lần đầu tiên cậu gặp Thạch Lỗi. Tuy trên người A Triết không có mùi này, nhưng gã tiếp xúc lâu dài với Thạch Lỗi nên dĩ nhiên sẽ bị dính ít nhiều.
Nhưng Viên Mục Dã chưa bao giờ để bụng sự châm chọc mỉa mai của A Triết:
Thạch Lỗi đâu?

A Triết khẽ nghiêng đầu sang một bên:
Đang chờ cậu ở phòng điều khiển nằm tận cùng bên trong kìa.

Viên Mục Dã thở hắt ra, sau đó bất đắc dĩ đi đến gõ cửa.
Viên Mục Dã thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu khe khẽ nói với Lệ Thần:
Được, tôi biết rồi. Phòng điều khiển ở tầng mấy?

Lệ Thần trầm giọng nói:
Anh muốn đi tìm Thạch Lỗi ư? Gã luôn chỉ nhận tiền chứ không nhận người. Thẩm Thiên Vũ lại không thân cũng chẳng quen gì với anh. Gã sẽ không đời nào từ bỏ kế hoạch vì anh.

Đương nhiên Viên Mục Dã biết điều đó, nhưng sự việc đã tới nước này, cho dù hôm nay Thẩm Thiên Vũ may mắn chạy thoát, vậy còn về sau thì sao? Người Thạch Lỗi muốn giết cuối cùng có chạy đằng trời. Thay vì nhát gan chờ chết, chẳng bằng bàn điều kiện với đối phương.

Vào đi!
Giọng Thạch Lỗi vang lên từ bên trong.
Viên Mục Dã đẩy cửa vào, cậu thấy Thạch Lỗi đang nhàn nhã ngồi trước một màn hình giám sát, mỉm cười nhìn về phía cậu:
Ui chà, gần đây cơ hội gặp mặt của chúng ta hơi nhiều nhỉ!

Viên Mục Dã mỉm cười, sau đó kéo ghế dựa đến ngồi trước mặt Thạch Lỗi, cậu nói một cách gọn gàng và dứt khoát:
Đối phương bỏ ra bao nhiêu tiền?

Có điều Viên Mục Dã không ngờ đối phương vung tay quá trán đến vậy. Giá của Thạch Lỗi và A Triết không hề rẻ, xem ra đối phương muốn đẩy Thẩm Thiên Vũ vào chỗ chết bằng bất cứ giá nào… Hơn nữa, vừa rồi ở trong thang máy chắc chắn A Triết cũng đã nhận ra Viên Mục Dã, đơn giản là hai người bọn họ đều hiểu nhưng giả vờ không biết gì mà thôi.
Thảo nào Lệ Thần không dám đối đầu chính diện, nếu để A Triết nhìn thấy cậu ta thì hoàn toàn xong đời! Vì thế, bây giờ phải nhanh chóng tìm cho bằng được Lệ Thần và Thẩm Thiên Vũ, không thì thằng nhóc què đó chết chắc.
Trở lại tầng ba, Viên Mục Dã nhanh chóng thầm tính toán kế sách đối phó tiếp theo. Dựa theo tác phong làm việc từ trước đến giờ của đám Thạch Lỗi, tỷ lệ cứu được Thẩm Thiên Vũ hầu như bằng không… Nhưng đối phương là một tổ chức ham lợi ích tuyệt đối, miễn là lợi ích đủ lớn, chưa chắc không thể vào trận rồi lại đổi phe.
Không đợi Lệ Thần nói gì thêm, Viên Mục Dã dặn dò hắn:
Cậu giấu mình cho kỹ, tôi gặp Thạch Lỗi rồi sẽ tự có cách…

Đối phương im lặng vài giây rồi nói:
Được rồi, phòng điều khiển ở ngoài cùng bên trái tầng một. Nếu thật sự không thể bàn được, tôi thấy thà bỏ đi.

Viên Mục Dã không lên tiếng mà xoay người đi tới hướng thang máy. Thật ra Viên Mục Dã ngầm hiểu mình chẳng phải chúa cứu thế gì hết, dẫu sao trên đời này có quá nhiều người cần giúp đỡ, cậu có ba đầu sáu tay cũng không lo hết được.
Nhưng nếu đã để cậu đụng phải chuyện của Thẩm Thiên Vũ, hơn nữa còn là bản thân mình thiếu nợ ơn tình của người ta trước, thế thì cậu không thể mặc kệ… Về phần kết quả như thế nào, cậu cũng chỉ có thể dốc hết sức thôi.
Thang máy đi thẳng xuống dưới, cuối cùng dừng ở sảnh lớn tầng một. Viên Mục Dã vừa đi ra ngoài là nhìn thấy A Triết trong dáng vẻ nhân viên bảo vệ đang đứng ở cách đó không xa chờ mình.

Sao cậu cứ như âm hồn không tan mãi thế?
A Triết nói với giọng quái gở.
Ai ngờ ngay khi Viên Mục Dã hạ quyết tâm, cậu lại thấy trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một vệt nước, ngay sau đó vệt nước kia từ từ biến thành một mũi tên, chỉ về phía phía căn phòng thay quần áo lúc trước…
Viên Mục Dã thấy thế bèn chạy nhanh qua đó, đẩy cửa vào thì thấy bên trong chẳng khác gì vừa rồi, vẫn liếc mắt một cái là có thể thấy hết. Bởi vậy nhất thời cậu cũng không rõ tại sao Lệ Thần còn dẫn mình trở lại đây?
Ngay khi Viên Mục Dã đang ngờ ngợ đứng ở tại chỗ, cậu chợt nghe thấy giọng Lệ Thần vang lên bên tai:
Giờ Thạch Lỗi đang ở phòng điều khiển của tòa nhà. Chỉ có chỗ này trên tầng 3 là không có camera giám sát. Thẩm Thiên Vũ đã bị tôi giấu ở một nơi tạm thời an toàn.

Thạch Lỗi hơi ngả người ra phía sau rồi hỏi bằng vẻ mặt tò mò:
Thẩm Thiên Vũ và cậu có quan hệ không bình thường nhỉ. Lúc trước chính là cậu ta liên hệ với chúng tôi lên đảo cứu cậu. Bây giờ cậu lại chủ động tới đàm phán với chúng tôi để cứu cậu ta…


Đương nhiên Viên Mục Dã sẽ không nói với Thạch Lỗi người lên đảo vốn không phải Thẩm Thiên Vũ thật, cậu đành phải cam chịu, nói:
Cho nên chuyện này tôi cần phải quản…


Thạch Lỗi cười:
Cậu biết tính tôi đấy, nếu tôi đã nhận vụ làm ăn này, Thẩm Thiên Vũ nhất định phải chết.



Cho nên tôi mới muốn hỏi thử đối phương cho anh bao nhiêu tiền? Có lẽ anh không hiểu tình hình của Thẩm Thiên Vũ lắm. Gia tài của cậu ta có lẽ còn giàu có hơn khách hàng của anh đấy…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.