Chương 881: Hạnh phúc không thuộc về tôi


Viên Mục Dã cười đáp:
Chị Tần, chị giúp tôi tìm một căn phòng yên tĩnh, tôi muốn nói chuyện với bạn một chút...


Tần Uyển 8vừa nghe là hiểu ngay, chị ta lấy một tấm thẻ phòng ra đưa cho Viên Mục Dã:
Lên phòng làm việc của tôi trên tầng hai mà nói chuyệ3n! Bên trong có một tủ đựng trà, tự cậu pha đi, tôi sẽ không lên quấy rầy.

Diệp Dĩ Nguy cầm chén trà lên nhấp một ngụm rồi nói:
Không lạc quan thì sao? Người không chết thì dù sao vẫn phải sống tiếp chứ!

Viên Mục Dã vốn không định hỏi thêm, nhưng cậu không nhịn được lại muốn biết nhiều hơn:
Chắc anh đã trở lại một thời gian rồi? Tại sao bây giờ mới đến tìm tôi?

Viên Mục Dã không nhịn được mà hỏi:
Anh... Mặt anh bị sao thế?

Diệp Dĩ Nguy nghe vậy thì hơi nghiêng người xoay vết sẹo sang một bên rồi nói:
Bị bỏng, cũng gần như lành rồi.

Cuối cùng, Viên Mục Dã đành phải tự tìm một chủ đề khác:
Trong thời gian anh đi vắng đã xảy ra rất nhiều chuyện, trong nhà của tôi có một cậu bạn trẻ tạm thời ở nhờ.

Diệp Dĩ Nguy gật đầu:
Tôi biết, tôi thấy cậu ta rất có kiên nhẫn với Kim Bảo...

Viên Mục Dã nhận thẻ phòng, cậu cảm ơn chị Tần9 rồi dẫn Diệp Dĩ Nguy lên tầng hai. Tần Uyển nhìn chằm chằm người đàn ông đội mũ một lát, chị ta thầm lẩm bẩm trong lòng, hình như6 mình đã gặp người này ở chỗ nào rồi...
Sau khi vào phòng, Viên Mục Dã đi pha một ấm trà cho Diệp Dĩ Nguy, sau đó cười bảo5:
Đây là trà ngon mà chị Tần Uyển giữ kỹ lắm đấy, để uống được một ngụm trà này mà anh Đoàn Phong phải thường xuyên đến đây cống nộp!

Viên Mục Dã thở dài:
Anh không cần phải che giấu, tôi có thể không hỏi những cái khác, nhưng anh phải cho tôi biết lúc đó bị thương nặng đến mức nào...

Diệp Dĩ Nguy hơi do dự, sau đó đứng dậy khỏi ghế sô pha, anh ta từ từ cởi áo khoác và áo sơ mi ra, cuối cùng chỉ để lại một chiếc áo lót trong màu đen.
Viên Mục Dã rót cho mình và Diệp Dĩ Nguy mỗi người một chén:
Nào, chúc mừng gặp lại!

Diệp Dĩ Nguy mỉm cười cụng ly với Viên Mục Dã, sau đó hai người đều uống cạn ly rượu... Không ngờ vừa uống vào miệng, Viên Mục Dã đã cảm thấy rượu này hơi quen, nhưng trong nhất thời cậu không nhớ được đã uống nó lúc nào.
Lúc này, Viên Mục Dã mới phát hiện phần thân bên trái của Diệp Dĩ Nguy, từ vai đến cánh tay, thậm chí trên cổ... đều có vết bỏng, không cần nghĩ cũng biết ngày đó Diệp Dĩ Nguy bị thương rất nghiêm trọng.

Nặng thế cơ à...
Viên Mục Dã hơi ngạc nhiên.
Diệp Dĩ Nguy cầm chén trà lên ngửi, sau đó cười gật đầu:
Thật sự là trà ngon...

Trước đó khi ở bên ngoài, Viên Mục Dã chưa kịp nhìn kỹ, bây giờ ngồi trong phòng cậu mới phát hiện má trái của Diệp Dĩ Nguy có vài vết sẹo mờ, hình như là vết bỏng lửa.
Diệp Dĩ Nguy cười khổ:
Cũng may ông trời thương tôi nên trên mặt không nhiều vết bỏng.

Viên Mục Dã thấy Diệp Dĩ Nguy còn có tâm tình nói đùa, cậu bất đắc dĩ nói:
Anh thật lạc quan...

Diệp Dĩ Nguy không trả lời, anh ta cứ nhìn chằm chằm Viên Mục Dã, cuối cùng Viên Mục Dã bị đánh bại trước:
Được rồi, được rồi, tôi không hỏi nữa được chưa?

Thật ra không có gì khó hiểu khi Viên Mục Dã nhất quyết hỏi Diệp Dĩ Nguy về tình hình gần đây, dù sao hai người họ đã không gặp nhau một thời gian, nếu không thể nói
quá khứ
cũng không thể hỏi
tình hình gần đây
... Vậy hai người họ biết nói cái gì?
Sau đó, cả hai lại rơi vào im lặng, Viên Mục Dã đành phải nói tình hình gần đây của chính mình, nhưng lần nào Diệp Dĩ Nguy cũng gật đầu nói mình đã biết, vì vậy bầu không khí lại hơi xấu hổ...
Nghĩ đến cảnh trước đây họ là hai người bạn không có gì giấu nhau, nhưng hôm nay lại xa lạ đến mức
không có gì để nói
, trong lòng Viên Mục Dã cảm thấy hơi khó chịu, vì vậy cậu đứng dậy lấy một chai rượu đỏ đã uống một nửa từ trong tủ rượu ra, sau đó nói:
Uống trà làm gì, hai chúng ta đâu phải bàn chuyện làm ăn!

Viên Mục Dã suy nghĩ một chút, sau đó thận trọng hỏi:
Là do vụ nổ đó à?

Diệp Dĩ Nguy khẽ gật đầu nhưng không nói gì nữa...
Sau khi uống một ly rượu, bầu không khí bắt đầu hơi khác thường, đầu tiên Viên Mục Dã tức giận hỏi:
Tại sao anh lại trốn tránh tôi? Ngay từ đầu anh đã nhận ra tôi đúng không? Tại sao không nói cho tôi biết?

Diệp Dĩ Nguy thở dài:
Tôi nói cho cậu kiểu gì? Nói với cậu rằng tôi là một người đã chết à? Hay nói cho cậu biết tôi đã giết bao nhiêu người? Nếu tôi cho cậu biết những chuyện này vào lúc đó, dù cậu lựa chọn thế nào... Đều rất khó chỉ lo cho bản thân mình.

Viên Mục Dã kích động vỗ ngực nói:
Vậy thì sao chứ? Như thế vẫn tốt hơn là việc tôi giống một thằng ngu chẳng biết gì cả! Anh đã chịu đựng nhiều đau khổ đến vậy... Trong đầu khó tránh được sẽ cực đoan, nếu như tôi biết sớm những chuyện này, ít nhất tôi có thể ở bên cạnh để khuyên nhủ và giữ chặt lấy anh khi anh vẫn còn có thể quay đầu! Chứ không phải giống như bây giờ, tôi nhìn anh bị thương ngồi trước mặt nhưng lại không biết anh đã trải qua những chuyện gì?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.