Chương 891: Cái giá của sự trưởng thành


Thạch Lỗi cười:
Được, cũng không phải chuyện gì khó, để tôi nghĩ cách xem... Có điều không được làm bị thương người khác này có giới hạn không?

Viên Mục Dã nói:
Dạy dỗ bọn chúng một chút cũng dược, sau này có thể nhớ lâu một chút... nhưng đừng đánh đến mức tàn phế là được.


Mấy3 ngày tiếp theo, Viên Mục Dã giúp Đặng Hạo Dương dừng tất cả các lớp học thêm, dù sao hiện giờ cậu ta cũng đang nghỉ học, nên ngày nào Viên Mục Dã c9ũng đưa Đặng Hạo Dương đến phòng thể hình để vận động, cho đổ đầy mồ hôi rồi về nhà đi ngủ, cố gắng để đầu óc cậu ta thoải mái, không nghĩ đến những6 vấn đề chưa giải quyết được kia nữa...

Biện pháp này mặc dù không thể giải quyết hoàn toàn chứng sợ bóng tối của Đặng Hạo Dương, nhưng cũn5g giúp tâm trạng của cậu ta tốt hơn, ít nhất cũng không còn trốn trong phòng suy nghĩ lung tung nữa.
Cuối cùng, khi Đặng Hạo Dương bước ra ngoài, hai mắt sưng phù, xem ra cậu ta đã khóc rất lâu. Nhưng từ trong ánh mắt của cậu ta, Viên Mục Dã lại nhìn thấy được sự giải thoát, cậu ta đã bỏ xuống gánh nặng về cái chết của người bạn thân.
Điều này có thể được gọi là trưởng thành sau một đêm! Phần lớn mọi người khi còn nhỏ đều hy vọng mình có thể nhanh chóng lớn lên, có thể làm nhiều chuyện mà chỉ người lớn mới được làm, nhưng khi bạn thực sự trưởng thành mới hiểu được, khi mình còn bé hạnh phúc biết bao nhiêu...
Sau khi Đặng Hạo Dương thoát khỏi bóng ma
sợ tối
, đương nhiên cũng không coi đám Vương Tử Thụy vào mắt. Mà đám hỗn nháo kia sau khi bị Thạch Lỗi
tự mình dạy dỗ
một trận thì đều ngoan ngoãn đi học, thậm chí nhìn thấy Đặng Hạo Dương ở trường học còn trốn đi, sợ đối mặt với đối phương.
Cuối cùng Viên Mục Dã vẫn quyết định đưa quyển nhật ký cho Đặng Hạo Dương, để cậu ta tự đưa ra quyết định của mình, dù sao có một số chuyện cậu ta vẫn phải tự mình lựa chọn, giống như những gì Đinh Tử Kiệt đã viết trong quyển nhật ký, đây chính là cái giá của sự trưởng thành.
Có điều, ngoài dự đoán của Viên Mục Dã, Đặng Hạo Dương không chút do dự mở nhật ký của Đinh Tử Kiệt ra xem, mặc dù Đinh Tử Kiệt trong lòng cậu ta như một vết sẹo không thể chạm vào, nhưng đó cũng là người bạn tốt nhất của cậu ta..
Chiều hôm đó, Đặng Hạo Dương ngồi một mình trong phòng rất lâu, đến mức Trương Mạn Lệ mấy lần định vào trong xem sao, nhưng đều bị Viên Mục Dã cảm lại, chuyện này nhất định phải để Đặng Hạo Dương tự mình tiếp nhận, lúc này không ai có thể giúp được cậu ta.
Từ những dòng này, Viên Mục Dã không khó để nhận ra Đinh Tử Kiệt là một cậu bé vô cùng hiền lành, cậu bé đã bao dung tất cả nghi ngờ và hoang mang của Đặng Hạo Dương, cũng hiểu vì sao đối phương lại trở nên như vậy, chỉ tiếc rằng cậu ta còn chưa kịp nói những suy nghĩ của mình cho Đặng Hạo Dương biết thì bi kịch đã xảy ra.
Quyển nhật ký này đối với Đặng Hạo Dương chính là một quả bom tâm lý nặng ngàn cân, đưa cho cậu ta xem sẽ có hai kết cục, hoặc là hỏng hẳn, cả đời không bước ra khỏi bóng ma
bạn thân nhất của mình vì mình mà chết
... Hoặc là hoàn toàn bình tâm lại, mang theo hy vọng của Đặng Tử Kiệt mà sống thật tốt.
Trước khi đưa quyển nhật ký cho Đặng Hạo Dương, Viên Mục Dã cũng có đôi chút do dự, lo lắng không biết với tâm trạng của Đặng Hạo Dương lúc này có chịu đựng được chuyện này không, đồng thời cậu cũng biết đây là cách duy nhất để Đặng Hạo Dương thoát khỏi bóng ma tâm lý kia.
Vài ngày sau, Thạch Lỗi cầm một quyển sổ giao cho Viên Mục Dã:
Đây là của cha mẹ Đinh Tử Kiệt bảo ông Đặng đưa cho Đặng Hạo Dương, có lẽ sẽ giúp được bệnh tình của cậu ta...

Viên Mục Dã nhận lấy, thấy đây là nhật ký do Đinh Tử Kiệt viết khi còn sống, trên đó có ghi lại những gì cậu ta đã trải qua trước khi chết, trong mỗi câu chữ đều chứa đựng sự quý trọng với tình bạn của mình và Đặng Hạo Dương.
Trong đó có một đoạn viết như thế này:
Con người không phải cỏ cây, mặc dù sự quen biết của tôi và Đặng Hạo Dương dựa trên lợi ích, nhưng tình cảm lớn lên bên nhau từ nhỏ không ai có thể thay thế được... Gần đây, Hạo Dương trở nên vô cùng mẫn cảm, tôi biết đây chính là cái giá phải trả khi trưởng thành, có lẽ thời gian sẽ chứng minh tất cả.

Đến tận khi trời tối, Viên Mục Dã thấy Đặng Hạo Dương mãi không ra ngoài thì nhẹ nhàng gõ cửa và hỏi:
Cần tôi bật đèn giúp không?

Một lúc sau, nghe giọng Đặng Hạo Dương buồn bã nói:
Không cần, tôi muốn ngồi trong bóng tối với Tiểu Kiệt một lúc nữa…

Mặc dù câu này nghe hơi kinh dị, nhưng trong lòng Viên Mục Dã hiểu rõ ý trong lời nói của Đặng Hạo Dương, đương nhiên cũng không vào trong quấy rầy cậu ta mà ngồi chờ ở phòng khách, kiên nhẫn chờ cậu ta ổn định lại tâm lý, tự mình bước ra ngoài.
Sau đó Viên Mục Dã hiếu kỳ hỏi Thạch Lỗi đã làm gì với bọn nhóc? Không ngờ Thạch Lỗi lại cười dịu dàng và bảo:
Có gì đâu, tôi chỉ để bọn chúng cảm nhận chân thực thế nào là nỗi sợ hãi thực sự thôi... Thật ra, sự tổn thương về mặt tâm lý vượt xa hơn nhiều nỗi đau về thể xác, tôi chỉ để bọn chúng nhìn thấy những nỗi đau không để lại sẹo mà thôi.


Viên Mục Dã cũng không nhịn được mà rùng mình, đồng thời còn âm thầm cảm thấy may mắn vì mình không phải kẻ địch của Thạch Lỗi...

Sau khi giải quyết xong chuyện của Đặng Hạo Dương, Thạch Lỗi vô cùng vui vẻ, nhất định muốn lôi kéo Viên Mục Dã đi uống rượu chúc mừng. Mặc dù Viên Mục Dã không muốn đi, nhưng dưới sự ép buộc của Thạch Lỗi vẫn đành đi theo... Có điều không ai trong bọn họ ngờ được, trên đường quay về mấy người họ gặp phải một cuộc đua xe kinh hồn!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.