Chương 918: Não hóa lỏng
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1918 chữ
- 2022-02-08 08:04:25
Lúc này Triệu Linh Nhi cũng nói nhỏ:
Anh Viên, đừng nhúc nhích, em giúp anh tháo băng dính ở tay trước...
Đúng là Viên Mục 8Dã muốn hành động, nhưng cậu là người bị trói chặt nhất trong những con tin này, bây giờ chỉ có thể dựa vào Triệu Linh Nhi từ từ thá3o băng dính cho cậu. Có điều chờ đến khi hai tay cậu được tự do thì tiếng súng trên tầng hai đã ngừng lại.
Bởi vì không biết9 tình hình cụ thể trên tầng hai, cho nên sau khi Viên Mục Dã giúp những người khác tháo băng dính thì dặn họ phải ở nguyên tại chỗ c6hờ cảnh sát đến, không được tùy tiện chạy lung tung... Thật ra không cần Viên Mục Dã dặn, bọn họ cũng không dám chạy linh tinh, dù s5ao bên ngoài vẫn còn mấy thi thể để cảnh cáo bọn họ.
Sắc mặt người đàn ông kia rất khó coi:
Các anh có ý gì? Muốn uy hiếp tôi à?
Viên Mục Dã nhanh chóng giải thích:
Anh tuyệt đối đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ đang dự đoán kết quả xấu nhất của sự việc, tính toán trước để giúp anh đòi tiền bồi thường thôi? Hơn nữa, những điều này cũng là vì chúng tôi muốn tốt cho anh, nếu anh có thời gian và sức lực thì coi như chúng tôi chưa từng nói gì.
Trên đường về, Đoàn Phong không ngừng chế nhạo lão Lâm nuôi cậu em trai này quá tốn kém, thời gian và tiền bạc như thế thà sinh một đứa con trai mà nuôi còn hơn!
Đoàn Phong gật đầu:
Cũng được, dù sao đầu óc em tôi cũng không được bình thường lắm, tôi đang định tìm phòng khám tâm lý để chữa cho nó, đến lúc ấy khám cùng một chỗ luôn cũng được. Có điều, nhà anh có định chuyển nhà không?
Người đàn ông kia ngây người, không hiểu gì:
Vì... vì sao phải chuyển nhà?
Viên Mục Dã ngồi cạnh lập tức giải thích:
Thật xin lỗi anh, em trai tôi là dạng tay chân cơ bắp, rất thẳng tính, cách cậu ấy đập xe thì anh cũng thấy rồi. Bây giờ trong lòng nó vẫn cho rằng nguyên nhân của chuyện này là do anh không dạy dỗ con mình, xe đúng là nó đập, điều này nó nhận, cũng đồng ý bồi thường... nhưng nếu anh muốn tính tổn thất khác cũng không phải không được, anh phải đến nói chuyện với nó. Với tính tình của nó, chúng tôi cũng không khuyên được, chúng tôi cùng lắm chỉ có thể ra mặt bồi thường cho nó mà thôi.
Viên Mục Dã không khỏi thở dài cảm thán, đối phương đúng là rất ngang tàng, nếu không phải lần này bọn họ vì đi vào tìm người mà phát hiện ra thì một trăm triệu kia đã nằm trong tay chúng rồi.
Ban đầu Viên Mục Dã vẫn cho rằng Lý Vĩ Dân đã lên máy bay cùng đám cướp rồi, kết quả khi cậu lên tầng hai thì lại thấy anh ta sắc mặt trắng bệch nằm trên mặt đất, không biết sống hay chết...
Lúc này Từ Lệ cũng vừa từ trên tầng đi xuống, mặt tái mét nói với Viên Mục Dã:
Mẹ nó chứ, phương tiện chạy trốn của bọn khốn này sao lại là máy bay trực thăng? Muốn chúng ta đuổi theo kiểu gì?
Đoàn Phong nghi ngờ nói:
Thi thể của tên cướp thì có thể có vấn đề gì?
Viên Mục Dã lắc đầu:
Từ Lệ cũng không nói rõ, có điều nghe cách nói của anh ta thì vụ này rất nghiêm trọng...
Đoàn Phong lập tức đánh tay lái, đi về phía cục cảnh sát của thủ đô. Sau khi hai người đến nơi, Từ Lệ dẫn bọn họ đi thẳng đến phòng khám nghiệm tử thi, trong phòng, có một thi thể nam giới trưởng thành đang nằm trên bàn giải phẫu.
Viên Mục Dã cười nói với bọn họ:
Mau về nhà đi, chuyện đập hỏng xe chúng tôi sẽ giải quyết, nhỡ kỹ, sau này gặp chuyện gì cũng không được làm bừa.
Đoàn Phong hừ nhẹ:
Đúng vậy, dù sao cũng là lão Lâm trả tiền.
Sáng hôm sau, Viên Mục Dã và Đoàn Phong chủ động liên hệ với chủ xe, muốn thương lượng bồi thường cho họ, ban đầu đối phương còn rất không cam tâm nói là con mình bị dọa sợ hãi đến trầm cảm, phải đến bệnh viện lớn kiểm tra.
Viên Mục Dã cười:
Chuyện này giải quyết ổn thỏa là xong, Đầu To vẫn còn trẻ, gặp chuyện như thế này chỉ là tìm cảm giác sảng khoái nhất thời mà thôi.
Không ngờ Đoàn Phong lại hừ nhẹ:
Nếu là tôi, tôi sẽ đập cho hắn ta không dậy được thì thôi, đã muốn đòi tiền bồi thường thì đánh ai chả là đánh?
Viên Mục Dã vội lắc đầu:
Anh thôi đi, câu này nhất định không được nói trước mặt Đầu To! Anh như thế chính là kiểu làm gương sai điển hình đấy.
Không ngờ Viên Mục Dã vừa chuẩn bị đi lên tầng hai thì đột nhiên nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên bên ngoài tòa nhà, như có máy móc cỡ lớn nào đó đang hoạt động. Lúc này vừa vặn có hai cảnh sát chạy xuống dưới, trong đó có một người biết Viên Mục Dã:
Anh Viên! Anh không sao chứ?
Viên Mục Dã lắc đầu:
Không sao, tất cả con tin đều đang ở trong trung tâm giao dịch! Tình hình bên trên thế nào?
Đối phương thở dài, nói:
Để lọt mấy tên, bọn này đã chuẩn bị đường lui rồi, trên tầng cao nhất có sẵn trực thăng tiếp ứng, đội trưởng đã xin trực thăng từ cấp trên rồi, có điều chắc không kịp nữa.
Viên Mục Dã nói xong vẫn không quên quay sang bảo với Đoàn Phong:
May là lần này chỉ đập xe, nếu không tài sản của lão Lâm đã bị nó làm cho táng gia bại sản rồi.
Đoàn Phong gật đầu:
Nghe nói lúc tên nhóc kia còn đi học ở nước ngoài đã từng học đấm bốc, ra tay tàn nhẫn lắm, tuy chưa chết ai... À đúng rồi, người lần trước bị nó đánh gãy xương giờ thế nào rồi?
Viên Mục Dã nói:
Hình như là ra nước ngoài rồi, nghe nói bị bóng ma tâm lý, đi đến đâu cũng có cảm giác nhìn thấy Đầu To, cho nên đành phải chuyển ra nước ngoài sống.
Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua mặt đối phương một lần, nhưng Viên Mục Dã vẫn nhận ra đây chính là tên cướp đã chết bất đắc kỳ tử trong lúc mất điện. Lúc đó, ngoài khuôn mặt thất khiếu chảy máu thì trên người hắn không có bất cứ vết thương nào khác.
Viên Mục Dã:
Là anh ta, lúc đó tình hình khá hỗn loạn, tôi không có cơ hội kiểm tra xem nguyên nhân cái chết của anh ta là gì.
Từ Lệ thở dài:
Đừng nói là cậu, bây giờ bác sĩ pháp y cũng không hiểu được tên này chết như thế nào!
Khi Viên Mục Dã và Triệu Linh Nhi rời khỏi ngân hàng, Đoàn Phong và Đầu To đã lo đến cuống lên, nhất là sau khi nghe thấy tiếng súng trong tòa nhà, nếu không phải cảnh sát giăng dây chặn bên ngoài thì họ đã lao vào trong rồi.
Thấy Triệu Linh Nhi không sao, Đầu To mới thở phào một hơi. Đoàn Phong nghe Viên Mục Dã kể lại chuyện trong ngân hàng thì tức giận nhìn về phía Đầu To, anh ta nói:
Sau này gặp chuyện gì thì động não đi, gen gia tộc các cậu không phải rất thông minh à? Sao đến cậu thì lại đột biến thế?
Đầu To cũng không cãi lại gì, ánh mắt hắn vẫn không hề rời khỏi Triệu Linh Nhi, như sợ chớp mắt một cái cô ấy lại biến mất vậy...
Từ Lệ gật đầu:
Đến ngay thôi... tình hình bên dưới thế nào?
Chết mất mấy người cùng với một tên cướp...
Viên Mục Dã chán nản.
Sau đó cậu kể lại những chuyện mình thấy cho Từ Lệ nghe. Mặc dù lần này đối phương không thành công, nhưng lại chết mất mấy người. Mà vụ án này liên quan đến số tiền hơn một trăm triệu, sợ rằng đây là vụ cướp lớn nhất ở thủ đô trong mấy năm trở lại đây.
Viên Mục Dã kiểm tra tình hình của Lý Vĩ Dân, thấy ngoài vết thương trên đùi thì anh ta cũng không bị thương chỗ nào nữa, anh ta bị ngất xỉu chắc là do mất máu quá nhiều. Viên Mục Dã lập tức nói với Từ Lệ:
Anh ta là mục tiêu của bọn cướp, anh ta ở đây chứng tỏ bọn cướp cũng không được lợi lộc gì!
Từ Lệ cũng ngạc nhiên:
Chẳng trách khi nãy bọn chúng liều mạng muốn đưa người này theo, may mà người của tôi đủ mạnh, nếu không bọn chúng đã thành công rồi!
Gọi xe cứu thương chưa?
Viên Mục Dã nói.
Từ Lệ nhún nhún vai:
Tôi chỉ đang miêu tả cụ thể cho hai người dễ hình dung thôi mà…
Viên Mục Dã hỏi:
Pháp y Bạch không tìm ra nguyên nhân sao?
Từ Lệ lắc đầu:
Không, cho nên tôi mới gọi cậu đến, muốn hỏi xem khi đó tình hình như thế nào?
Đoàn Phong chỉ vào vết khâu trên thi thể:
Không phải đã giải phẫu rồi à?
Từ Lệ gật đầu:
Giải phẫu rồi, nhưng vấn đề không nằm ở phần thân mà là ở phần đầu, lão Bạch đã mở hộp sọ của hắn ra và phát hiện bên trong hoàn toàn bị hóa lỏng, giống như bị ném vào máy xay xay nát thành cháo vậy...
Đoàn Phong thấy buồn nôn:
Nghe anh nói chắc sau này tôi không dám ăn cháo nữa...
Hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Viên Mục Dã vang lên, là Từ Lệ gọi đến, Viên Mục Dã nghe được vài câu thì sắc mặt dần âm trầm:
Được, chút nữa tôi sẽ đến.
Sau khi cậu cúp điện thoại, Đoàn Phong tò mò hỏi:
Lại tìm cậu làm gì thế? Loại vụ án như cướp ngân hàng mà Từ Lệ cũng không giải quyết được sao?
Viên Mục Dã thở dài, nói:
Có một thi thể trong vụ cướp ngân hàng có vấn đề, anh ta muốn nhờ chúng ta qua đó xem thử một chút.
Viên Mục Dã nhìn thi thể, nghĩ lại rồi nói:
Lúc đó ngân hàng đột nhiên mất điện một lúc, không đến một phút, đến khi lại có điện thì tên cướp này đã chết rồi.
Từ Lệ hỏi:
Lúc đó chúng tôi đã kiểm tra hệ thống điện của ngân hàng, đúng là có xuất hiện tình trạng chập mạch khiến mất điện tạm thời... nhưng không đến mức có thể hóa lỏng được não người chứ? Hơn nữa, lúc ấy còn có cả những người khác ở đó, sao chỉ có mình não hắn bị biến thành cháo chứ?
Viên Mục Dã:
Pháp y Bạch có kiểm tra bệnh lý của hắn không? Có khi nào hắn có bệnh lý nền nào đó, lúc ấy chỉ vừa hay phát bệnh không...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.