Chương 937: Khánh nhi


Hơn nữa còn phải tính đến chiều dài của đường cống đó, với khả năng của Viên Mục Dã, nếu không có thiết bị trợ thở thì có thể lặn được tố8i đa hơn mười phút. Nếu trong thời gian đó có thể bơi được ra ngoài còn đỡ, còn không thì ngay cả cơ hội bơi ngược lại cũng không có.
Có điều, nếu như Diệp Dĩ Nguy có thể ra ngoài theo đường này... chắc chắn anh ta cũng không có trang thiết bị hỗ trợ gì, chỉ có th9ể cứ thế bơi ra mà thôi, nếu Diệp Dĩ Nguy có thể chịu được thì hẳn là Viên Mục Dã cũng có thể chịu được.

Nghĩ đến đây, Viên Mục 6Dã bỏ khăn trên mặt xuống, sau đó thở dài, nói:
Không ngờ với khả năng bơi lặn của tôi mà cũng có ngày bị chìm... May mà nước hồ đủ sạc5h, nếu không người của anh chưa chắc đã tìm được tôi nhanh như thế.

Viên Mục Dã biết loại chó này rất yếu ớt, không được khỏe mạnh như như con hàng ở nhà cậu, nên đành an ủi:
Nếu đã đưa nó đến bệnh viện thú y rồi thì cô cũng không cần lo lắng quá đâu, bây giờ cũng không còn sớm nữa, cô nên về nghỉ ngơi sớm đi...

Cô gái hỏi khẽ:
Em nghe nói anh là bạn của anh trai em?

Kết quả lại nhìn thấy cô chủ của con chó Bull kia ôm theo một túi giữ nhiệt đứng ngoài cửa. Viên Mục Dã lập tức thấy đau đầu, không phải đã nói muốn tránh rồi sao? Sao lại đến tận cửa tìm cậu thế này?
Cô gái đỏ mặt, nói:
Em nghe anh Cường nói anh bị lạnh, cho nên đã bảo phòng bếp nấu ít canh gừng khử lạnh...

Viên Mục Dã đành gật đầu:
Phải, chúng tôi là bạn rất thân.

Cô gái tỏ vẻ hâm mộ:
Vậy anh hiểu anh ấy lắm nhỉ?

Viên Mục Dã cố gắng nặn ra một nụ cười:
Được, Khánh Nhi ngủ ngon.

Sau khi đóng cửa lại, Viên Mục Dã đổ nước gừng trong hộp giữ nhiệt vào nhà vệ sinh. Cô gái Khánh Nhi này không rành thế sự, cho dù là ân oán của Diệp Dĩ Nguy và cha ruột anh ta là gì thì cũng không nên kéo cô ta vào. Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Diệp Dĩ Nguy không muốn có liên hệ với cô ta.
Anh Cường cười:
Chuyện đó hả... nghe nói cái hồ nhân tạo đấy là con mắt phong thủy của khu nghỉ dưỡng này, tuần nào ngài K cũng sẽ thay nước một lần, nên nước trong hồ tuyệt đối không thể bẩn được.


Một cái hồ lớn như thế mà tuần nào họ cũng thay nước?
Viên Mục Dã kinh ngạc.
Sau khi về phòng, Viên Mục Dã chui thẳng vào trong tủ quần áo, hiện tại hai con số đầu tiên trên bản đồ đã được xác định, những phần còn lại... hẳn là nằm trong đoạn đường ống thoát nước loằng ngoằng kia.
Trong lúc cậu đang tập trung nghiên cứu thì đột nhiên có tiếng đập cửa... Theo lý mà nói, thời gian này sẽ không ai tới tìm cậu mới đúng chứ? Mặc dù không tình nguyện, nhưng Viên Mục Dã vẫn đi ra mở cửa.
Thấy Viên Mục Dã không nói gì, cô gái lại hỏi tiếp:
Anh quen anh trai em thế nào? Anh ấy có thích ai không?

Viên Mục Dã biết cứ theo đà này, hai người họ nói chuyện hết đêm mất, nên cậu tỏ ra khó xử:
Thật xin lỗi? Hôm nay tôi hơi mệt, cô cũng nên về nghỉ ngơi sớm đi!

Người ta đã đưa đến tận cửa, đương nhiên Viên Mục Dã cũng không tiện từ chối, cậu đành để cô ta vào trong phòng, sau đó khách sáo nói:
Cảm ơn cô, tôi không sao, cô không cần áy náy... Đúng rồi, cậu nhóc sao rồi?

Cô gái thấy Viên Mục Dã hỏi thăm chó của mình thì vẻ mặt chuyển thành sầu lo, cô ta nói:
Bác sĩ nói phổi của nó bị sặc nước, cần phải nằm viện quan sát...

Viên Mục Dã thấy cô gái này đơn thuần như vậy thì không thể hiểu nổi, vì sao một lão cáo già như ngài K lại có thể sinh ra một con thỏ trắng như cô gái này được? Cậu mỉm cười và bảo:
Đó là vì cô chưa hiểu rõ anh ấy thôi, tính cách Diệp Dĩ Nguy không thích tiếp xúc với người khác, thời gian cô và anh ấy ở cạnh nhau không nhiều, cũng không phải lớn lên từ nhỏ cùng nhau, cho nên khó tránh được có chút lạnh nhạt.

Cô gái dùng giọng điệu mất mát:
Xem ra quan hệ của hai người rất tốt, anh còn biết cả chuyện hồi bé của anh ấy, không giống em... đến bây giờ chỉ biết tên của anh ấy là Diệp Dĩ Nguy, còn lại không biết gì cả.

Anh Cường nhún vai:
Không hiểu được, cậu không bao giờ hiểu được giới nhà giàu nghĩ gì đâu... Có điều, chắc cũng chỉ khiến nước hồ lưu động thôi, chứ không phải là thay nước hoàn toàn. Có điều cậu đừng coi thường cái hồ nhân tạo này, nghe nói hệ thống ống thoát nước bên dưới thuê hẳn chuyên gia thiết kế, cho nên nước hồ mới luôn sạch sẽ như vậy.

Sau khi ra khỏi câu lạc bộ SAP, Viên Mục Dã đi thẳng về phòng, mặc dù thể trạng của cậu không đến mức vừa gặp nước lạnh đã đổ bệnh, nhưng ít nhiều vẫn bị nhiễm lạnh, cảm giác đầu óc quay cuồng... Hơn nữa hiện giờ Viên Mục Dã đã biết vị trí đường ống bên dưới hồ, cho nên cậu muốn nhanh chóng quay về tập trung suy nghĩ phần tiếp theo của đường chạy trốn.
Cô gái có vẻ thất vọng, nhưng cuối cùng vẫn không gượng ép, chỉ dặn dò Viên Mục Dã nhất định phải uống canh gừng lúc còn nóng.
Trước khi đi, cô gái mỉm cười và nói với Viên Mục Dã:
Đúng rồi anh Viên, em tên Khánh Nhi!

Viên Mục Dã thầm cười lạnh, nếu sau này cô bé biết lão cáo già kia nhận đứa con trai này về chỉ vì muốn kéo dài tính mạng của lão... thì thế giới quan của cô ta có bị sụp đổ không nhỉ?
Phải nói rằng, ngài K bảo vệ con gái thực sự rất tốt. Nhưng tại sao cũng cùng là máu mủ mà ông ta lại cứ phải ác độc với Diệp Dĩ Nguy? Dù ông ta không muốn nuôi anh ta, thì cũng không nhất thiết phải đẩy anh ta vào chỗ chết chứ?
Viên Mục Dã không ngờ cô gái này lại đột nhiên hỏi như vậy, nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào:
Cũng... tàm tạm.

Cô gái lập tức hào hứng:
Vậy anh có thể kể thêm về anh ấy cho em biết không? Lúc anh ấy ở đây chưa từng để ý đến em, em cũng không biết có phải mình đã làm sai điều gì hay không...


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.