Chương 950: Cánh tay máy


Anh Cường lại không cho là đúng:
Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột biết đào hang. Cậu khỏi phải lo lắng cho người khác, hã8y nghĩ xem tiếp đó nên giải quyết cục diện khốn khó trước mắt của mình như thế nào đi.


Viên Mục Dã thấy cũng phải, hiện giờ lo lắ3ng vì những việc này đúng là ăn no rửng mỡ. Dù sao, sau đêm nay hươu chết về tay ai còn chưa chắc được cơ mà? Lỡ đâu cậu không thành công…9 Viên Mục Dã không trông cậy vào việc anh Cường có thể ra mặt bảo vệ mình.

Lúc rạng sáng hơn 1 giờ, ánh đèn trong biệt thự cuối cù6ng cũng tắt hết. Lúc này Viên Mục Dã liếc nhìn anh Cường rồi nói:
Tôi vào đây!

Đã sinh ra lòng muốn giết người, tất nhiên Viên Mục Dã sẽ không khách sáo như trước nữa, đấu võ không lại thì dùng súng, vì thế cậu không hề do dự rút súng bên hông ra, bóp cò nhắm thẳng vào đối phương.
Thấy thế, đối phương lập tức giơ tay chắn, một tiếng
keng
vang lên, Viên Mục Dã nhìn thấy trước mắt xẹt qua tia lửa. Viên đạn như bắn vào bề mặt kim loại và phát ra tiếng vang… Cậu ngẩn người, chợt bắn thêm phát thứ hai.
Lúc này đây, Viên Mục Dã nhìn thấy rõ, cánh tay phải kia có vấn đề, rõ ràng nó không phải bằng máu bằng thịt như của Viên Mục Dã, nếu không viên đạn bắn vào sẽ không thể có cảm giác như bắn vào kim loại được.
Gã gật đầu:
Hết sức cẩn thận…

Tuy Viên 5Mục Dã đã thuộc làu bản vẽ mặt phẳng của biệt thự, nhưng sau khi vào, cậu vẫn không dám thiếu cảnh giác… Xét đến việc Khánh Nhi cũng ở trong biệt thự, cho nên kế hoạch của Viên Mục Dã là lẻn vào phòng lão cáo già và nhanh chóng giết lão, sau đó lại ra ngoài mà thần không biết quỷ không hay.
Với tuổi tác hiện giờ của lão cáo già, vốn không thể là đối thủ của Viên Mục Dã, cho nên chỉ cần cậu không gặp người khác ở nửa đường thì sẽ không có vấn đề gì quá lớn, mà biến số duy nhất trong biệt thự chính là tên đeo găng tay trắng kia.
Viên Mục Dã vừa suy nghĩ vừa từ từ đi tới phòng của lão cáo già được đánh dấu trong bản vẽ mặt phẳng của biệt thự. Cậu chầm chậm mở hé cửa phòng ra, sau đó nghiêng người lách vào.
Bởi vì trong phòng trải thảm hết, cho nên người đi bên trên hầu như không có âm thanh gì, hơn nữa Viên Mục Dã vốn đã tay chân nhẹ nhàng, cho nên trên cơ bản là toàn bộ quá trình cậu vào phòng không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Sau khi vào, Viên Mục Dã cũng không lập tức tiến lên, mà đứng ở cửa cẩn thận nghe ngóng âm thanh bên trong, thấy người trên giường hít thở đều, chắc là đã chìm vào giấc ngủ say. Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã bèn từ từ rút dao găm ra, nhẹ nhàng bước lại gần…
Do súng không có thiết bị giảm thanh, động tĩnh thật sự quá lớn, một khi bóp cò ắt sẽ gây chú ý cho những người khác trong biệt thự, bởi vậy súng lục không phải lựa chọn hàng đầu của Viên Mục Dã. Mà dao găm thì khác. Viên Mục Dã chỉ cần cắt cổ họng của lão cáo già, lão sẽ không thể la lên được, đến lúc đó mặc dù trước khi chết sẽ có chút tiếng động, nhưng với trình độ cách âm của biệt thự sẽ rất khó bị người ta phát hiện.
Ai ngờ ngay khi Viên Mục Dã đi đến gần, vừa định vươn tay bịt miệng lão cáo già, cổ tay lại bị người ta đột ngột bắt lấy, sức lực to lớn không cho Viên Mục Dã thoát ra. Rơi vào đường cùng, cậu đành phải hạ con dao găm xuống, đâm thẳng tới bàn tay đang tóm lấy tay mình.
Trên thực tế, khoảnh khắc đối phương tóm lấy cổ tay của Viên Mục Dã, cậu cũng đã hiểu người trên giường tuyệt đối không thể là lão cáo già, trong lòng cậu không khỏi thầm mắng tin tức của anh Cường chẳng đáng tin cậy chút nào.
Trong chớp nhoáng, hai người đã nhào vào đánh nhau trong bóng đêm, thực lực của đối phương không tầm thường, kỹ năng tuyệt đối không thua kém Viên Mục Dã, nhất là hai nắm đấm của hắn, quả thật cứng như sắt. Viên Mục Dã không chống đỡ được vài cú đã cảm thấy hai cánh tay của mình bị đối phương làm cho tê dại, dao găm cũng bị đánh rơi xuống đất…
Trước đó mắt Viên Mục Dã chưa quen với ánh sáng trong phòng nên vốn không thấy rõ người nằm trên giường rốt cuộc là ai. Hiện giờ đã quen rồi cậu mới phát hiện, trên tay người đánh với mình đeo một đôi găng tay màu trắng.
Đúng là sợ cái gì tới cái đó, tuy trước đó Viên Mục Dã đã lo lắng tên găng tay trắng sẽ là một biến số, nhưng cậu chẳng thể ngờ đối phương lại ngủ trên giường của lão cáo già! Xem ra hôm nay dù thế nào thì mình cũng phải giết chết tên này mới được…
Thấy bí mật của mình đã lộ, cơ thể đối phương hơi khựng lại, sau đó tiện tay bật sáng đèn trong phòng, nhìn về phía Viên Mục Dã và cười lạnh lẽo:
Không ngờ thằng nhãi nhà cậu dám đến thật…


Viên Mục Dã cười khẽ:
Sao lại không dám tới? Anh vì tiền, tôi vì mạng sống… Chẳng ai cao cấp hơn ai. Trái lại cánh tay này của anh khá thú vị đấy!


Gã găng tay trắng giật ống tay áo trên cánh tay phải xuống, để lộ ra một cánh tay làm bằng máy:
Đừng nói tôi không cảnh cáo cậu, hiện giờ bỏ súng xuống còn kịp… Cánh tay máy này của tôi đã từng đánh một người sống sờ sờ thành thịt nát đấy.


Viên Mục Dã mỉm cười lắc đầu:
Vì sự an toàn của mình, đúng là lão cáo già chịu bỏ vốn gốc đó! Cánh tay cũ của anh đâu? Là bản thân anh đã tàn tật ư? Hay là đổi cánh tay đang yên lành thành thứ này?


Khóe mắt của gã găng tay trắng hơi co giật, có vẻ như đã bị câu nói của Viên Mục Dã chọc giận:
Không có ai nói với cậu rằng lảm nhảm quá nhiều sẽ không sống lâu à?



Không ai nói cho anh biết thân thể tóc da do cha mẹ cho ư? Vì ông chủ mà anh khiến mình trở thành như thế này, đúng là con chó ngoan…
Viên Mục Dã nói với vẻ mặt chế giễu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.