Chương 970: Anh cường thoát hiểm
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1146 chữ
- 2022-02-08 08:05:42
Viên Mục Dã thấy có biến nên vội vàng đứng dậy hỏi:
Sao thế?! Xảy ra chuyện gì à?
A Hãn nghiến răng nói:
Ngày hôm qua lúc chữa vết8 thương cho Chu Tử Cường, các anh đã cho gã cái gì?!
Diệp Dĩ Nguy ở cạnh hỏi một cách nhẹ nhàng bâng quơ:
Làm sao? Chết rồi à?!
<3br>
A Hãn cười lạnh nhìn về phía hai người bọn họ:
Chạy rồi, còn giết sáu anh em của tôi nữa!
Thấy thế, Viên Mục Dã vội vàng ngăn cản A Hãn:
Buông anh ấy ra. Trước đấy cậu cũng đã nói trong này chẳng có ai đúng ai sai, chỉ là lập trường khác nhau thôi!
A Hãn buông lỏng Diệp Dĩ Nguy ra, sau đó cười lạnh nhìn Viên Mục Dã:
Anh nói đúng. Anh hãy nhớ kỹ những lời mình vừa nói đấy.
Nói xong, A Hãn xoay người bỏ đi, để lại Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy ngẩn ra nhìn sáu cái xác dưới đất… Dù sao cũng là sáu mạng người, tuy ai có lập trường của người nấy, nhưng Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy lại thủy chung không thể thật sự thờ ơ với việc này.
Viên Mục Dã không khỏi thầm nghĩ 9bụng, quả nhiên Chu Tử Cường rất tàn nhẫn, đã bị thương đến mức đó rồi mà còn có thể chạy thoát ra ngoài chỉ bằng một con dao phẫu thuật. Tr6ước đây thứ đó luôn ở trên người Diệp Dĩ Nguy, nhưng hai người bọn họ lại chẳng ai có sự nhẫn tâm này.
Sau đấy nhóm Viên Mục Dã bèn 5theo A Hãn đến hiện trường. Diệp Dĩ Nguy bước đến ngó sơ mấy cái xác dưới đất, phát hiện mấy kẻ xui xẻo này đều bị cắt cổ họng chỉ bằng một nhát dao. Đối phương ra tay vừa chính xác vừa tàn nhẫn, không hề do dự một chút nào…
Theo Viên Mục Dã suy đoán, chắc là Chu Tử Cường lừa tên gác mở cửa vào buổi tối. Có lẽ đối phương cảm thấy Chu Tử Cường chỉ còn thừa nửa cái mạng, cho nên hơi thiếu cảnh giác, bởi vậy mới bị gã giải quyết chỉ bằng một nhát dao.
Chó má! Không cẩn thận cái gì? Tôi thấy là anh cố tình thì có!
A Hãn cố gằng đè lại cơn tức trong lòng.
Diệp Dĩ Nguy nói bằng vẻ mặt khiêu khích:
Tôi cố tình đấy thì làm sao? Cậu dám động vào tôi không?
A Hãn cáu điên lên, hắn ghì chặt cổ áo của Diệp Dĩ Nguy, đỏ mắt nói:
Anh nên lấy làm may mắn rằng mình là con trai ông chủ, nếu không… tôi đã đá anh thành con chó chết từ lâu rồi.
Viên Mục Dã thấy A Hãn đứng sau lão cáo già với khuôn mặt không cảm xúc, trong lòng cậu nảy sinh cảm giác chẳng lành. Có điều, nhất thời cậu cũng không thể đoán trước kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Lúc này lão cáo già nhìn sang Diệp Dĩ Nguy:
A Hãn nói, con thừa nhận là mình đã thả Chu Tử Cường chạy mất?
Diệp Dĩ Nguy nhíu mày lại:
Tôi đã bảo tôi không cố ý, các người còn muốn thế nào? Bắt tôi đền mạng cho mấy anh em đã chết?
Lão cáo già phất tay với mấy tên gác bên cạnh, tất cả những người đó đều tự giác lui ra ngoài, sau đó lão lắc đầu, nói:
Dĩ Nguy… Hiện giờ vấn đề không phải là chuyện chết mấy tên đàn em, những người như thế ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chết thì chết, không có gì ghê gớm. Nhưng vấn đề là con không nên thả Chu Tử Cường, hắn là hung thủ giết A Bưu. Ta đã đồng ý với A Hãn, sau này sẽ giao người cho cậu ấy xử lý.
Viên Mục Dã thấy hoá ra A Hãn tức giận như vậy là vì thế này, xem ra A Hãn cũng không thờ ơ với cái chết của A Bưu giống như hắn thể hiện, cho nên khi bọn họ thả Chu Tử Cường, hắn mới có thể tức giận như thế.
Vậy làm sao đây? Chạy cũng chạy rồi… Nếu không thế này nhé, ông thả Viên Mục Dã ra, để cậu ấy ra ngoài bắt người về giúp các ông, thế nào?
Diệp Dĩ Nguy khinh khỉnh nói.
Xem ra vẫn do chúng ta chưa đủ tàn nhẫn…
Diệp Dĩ Nguy thở dài.
Viên Mục Dã cảm thán:
Nếu Chu Tử Cường không có sự tàn nhẫn đó, sao gã có thể sống đến bây giờ?
Ăn xong bữa trưa, Viên Mục Dã có cảm giác bình lặng trước khi bão táp đến. Cậu mơ hồ cảm thấy chuyện hồi sáng dường như không dễ dàng cho qua như thế. Quả nhiên, khi Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy bị dẫn về phòng giam giữ bọn họ, lão cáo già lại dắt theo A Hãn xuất hiện trước mặt hai người.
Ra khỏi cánh cửa đó, chuyện kế tiếp càng đơn giản hơn. Chu Tử Cường hầu như gặp thần giết thần, gặp phật giết phật suốt đường đi, rẽ ra một con đường máu bằng sáu mạng người.
A Hãn tức giận cực độ, lúc này hắn túm lấy cổ áo Diệp Dĩ Nguy:
Có phải anh cho hắn lưỡi dao không? Chỉ ở trên người anh mới có món đồ kia.
Diệp Dĩ Nguy liếc A Hãn và đáp:
Ngại quá, có thể do ngày hôm qua lúc tôi băng bó cho gã đã không cẩn thận làm rơi…
A Hãn đứng cạnh cười khẽ, như thể nghe thấy một câu chuyện hài rất buồn cười.
Lão cáo già thấy thế bèn nói với Viên Mục Dã:
Phiền cậu đi ra ngoài với A Hãn một chút, hai chúng tôi muốn nói chuyện riêng.
Diệp Dĩ Nguy nghi ngờ:
Rốt cuộc các người muốn làm gì!?
Lúc ấy Viên Mục Dã vốn chẳng nghĩ nhiều, cảm thấy có thể là lão cáo già muốn khuyên Diệp Dĩ Nguy đừng quậy nữa, vì thế cậu đi luôn ra ngoài với A Hãn.
Nhưng Diệp Dĩ Nguy lại có cảm giác bất an xưa nay chưa từng có, anh ta hơi sốt ruột nói với Viên Mục Dã:
Cậu đợi chút, khoan hẵng đi. Giữa tôi và ông ta không có lời gì mà cậu không thể nghe.
Viên Mục Dã đã đi tới cửa, nghe Diệp Dĩ Nguy nói như vậy bèn dừng chân, ai ngờ cậu vừa định quay đầu lại thì bị A Hãn đẩy ra ngoài, sau đó đối phương tiện tay đóng cửa lại:
Đi thôi anh Viên, chúng ta vẫn nên để cho hai cha con họ một chút không gian riêng tư thì tốt hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.