Chương 978: Hoàng tử kiều


Hoàng Tử Kiều thở dài:
Không sao, anh Viên, để em tự giới thiệu một lần nữa, em tên là Hoàng Tử Kiều, em đã chữa khỏi được bệ8nh rậm lông của mình rồi, bây giờ em cũng có thể nói chuyện bình thường! Anh không nhớ em cũng không sao, em nhớ anh là được.3


Viên Mục Dã mỉm cười sờ đầu Hoàng Tử Kiều và nói:
Đúng là đủ đầu đủ đuôi nuôi lâu cũng lớn, mới vài năm mà đã lớn 9vậy rồi.

Không ngờ khi Viên Mục Dã nhìn thấy bộ khung xương đang treo dưới ánh đèn, trong đầu cậu chợt lóe lên hình ảnh của chính mình đang mặc một khung xương tương tự và đi lại rất chật vật...
Viên Mục Dã lập tức cảm thấy nghi ngờ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, cậu chỉ đi đến sờ vào bộ khung xương và nói:
Một người bị liệt toàn thân thì làm sao có thể khống chế bộ khung xương này chứ?

Thạch Lỗi đắc ý chỉ vào một chỗ nối trên khung xương rồi trả lời:
Cậu nhìn thấy thứ này không? Đến lúc đó chỉ cần cấy một con chip vào não đối phương, sau đấy thông qua cổng kết nối này, bệnh nhân bị liệt có thể điều khiển bộ khung xương như tay chân của mình.

Viên Mục Dã nghe xong bèn cảm thán:
Thần kỳ như vậy à, chắc không rẻ đâu nhỉ?

Viên Mục Dã kinh ngạc nhìn cánh tay máy móc của người đàn ông kia, dường như cậu đã gặp ở nơi nào đó rồi, nhưng khi nghĩ kỹ lại thì hoàn toàn không có ấn tượng...
Thạch Lỗi thấy vậy vội vàng kéo Viên Mục Dã đi đến một phòng thí nghiệm khác, gã nói:
Hiện tại, nghiên cứu về thiết bị sinh học trên cơ thể người của tập đoàn chúng ta đã ở trình độ tiên tiến nhất trên thế giới, phòng thí nghiệm này đang nghiên cứu một bộ xương bên ngoài bằng máy móc, kể cả bệnh nhân bị liệt mặc vào thì cũng có thể chạy nhảy như người bình thường, thậm chí còn có thể làm một số công việc nặng với cường độ cao.

Tuy nhiên, một số đồ dùng hàng ngày trong phòng đều là những thứ Viên Mục Dã hay dùng trước đây, nhưng khi cậu cầm một tuýp thuốc đánh răng lên thì lại phát hiện nó vẫn chưa được mở ra... Viên Mục Dã nhìn những vật dụng khác và phát hiện chúng cũng mới tinh.
Lúc này Thạch Lỗi nhận thấy sắc mặt Viên Mục Dã hơi khác thường, gã bèn cười giải thích:
Tôi nhờ người mua những món đồ này từ nước S về đấy, những thứ lúc trước của cậu bị tôi vứt đi rồi, vì sợ cậu dùng không quen sau khi mất trí nhớ...

Khi Thạch Lỗi đến đón Viên Mục Dã vào buổi tối, trước tiên gã dẫn cậu đi một vòng quanh trụ sở chính và giới thiệu chức năng của các phòng ban ở các tầng, những nơi Viên Mục Dã có thể đi và không thể đi...
Và Viên Mục Dã đã rất ngạc nhiên khi nhận ra quyền hạn của cậu trong tòa nhà này cũng tương tự như của Thạch Lỗi, ngoài phòng lưu trữ hồ sơ trên tầng cao nhất ra, gần như không có chỗ nào mà Viên Mục Dã không thể vào.

Anh đừng nói anh Viên như vậy, anh ấy cũng có muốn đâu...
Hoàng Tử Kiều vội vàng giải thích thay cho Viên Mục Dã.
A Triết trừng mắt:
Cái thằng nhóc chết tiệt này, cậu nói chuyện thay cho ai thế?

Từ đó Viên Mục Dã đã suy ra rằng, Thạch Lỗi chắc chắn đang giấu cậu điều gì đó, nếu không gã đã chẳng mất công tạo ra cảnh tượng giả này. Nhưng có một điều Viên Mục Dã không thể phủ nhận, đó là cậu thật sự mất đi ba năm trí nhớ...
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã lại cảm thấy đầu hơi đau, dường như chỉ cần cậu muốn nhớ lại những chuyện lúc trước là trong đầu lại như có một con dao vô hình đang quấy phá... Chỉ một lát sau, trên trán Viên Mục Dã toát mồ hôi, cuối cùng cậu đành phải từ bỏ ý định này.
Hoàng Tử Kiều tỏ ra thất vọng:
Anh thì nghĩ đã mấy năm rồi không gặp em, còn em đã gặp anh vài năm nay rồi6...

A Triết ở bên cạnh cũng phụ họa:
Đúng vậy, cậu vừa mất trí nhớ là quên hết tình bạn trong hai năm qua giữa chún5g ta... Đúng là một kẻ bạc tình bạc nghĩa.

Mặc dù Viên Mục Dã rất muốn từ chối, nhưng cậu cũng muốn xác nhận xem những lời Thạch Lỗi nói là thật hay giả, vì vậy Viên Mục Dã vui vẻ đồng ý. Sau khi mấy người Thạch Lỗi rời đi, Viên Mục Dã lạnh lùng nhìn tất cả những thứ trong phòng, cậu không hề có một chút cảm giác quen thuộc nào với chỗ này, thậm chí Viên Mục Dã còn cảm thấy phòng bệnh trước đó còn thân thiết hơn ở đây...
Hơn nữa, Viên Mục Dã luôn quan sát các chi tiết nhỏ, cậu không nghĩ rằng có người đã từng ở căn phòng này. Đừng nhìn bề ngoài ở đây không có vấn đề gì, nhưng thực tế, một số nơi vốn phải thường xuyên sử dụng thì lại mới tinh, căn bản không hề có dấu vết đã bị sử dụng.
Viên Mục Dã thở dài:
Dù sao bên đấy cũng là ông chủ cũ của tôi, làm người đâu thể vô tình như vậy đúng không?

Sau đó Thạch Lỗi lại dẫn Viên Mục Dã đi đến phòng thí nghiệm ở tầng 25, một số nhà nghiên cứu đang thử nghiệm tay chân giả bằng máy móc ở đó. Viên Mục Dã nhìn thấy một người đàn ông không có hai tay đang dùng tay máy để chơi với khối rubic.
Viên Mục Dã hỏi với vẻ khó tin:
Ba năm qua tôi hòa nhập tốt trong tập đoàn đến vậy à?

Thạch Lỗi cười đáp:
Đương nhiên rồi, trong tòa nhà này, cậu gần như có thể sánh ngang với tôi đấy, thế mà cậu còn cả ngày nghĩ về số 54 làm gì chứ?

Hoàng Tử Kiều vội vàng cười hềnh hệch, nói:
Thay cho em, thay cho em...

Sau đó Thạch Lỗi dẫn Viên Mục Dã về phòng của cậu ở trụ sở chính của tập đoàn. Nhưng khi đi vào trong, Viên Mục Dã cảm thấy nơi này cực kỳ xa lạ, cậu không thể tin rằng mình lại ở chỗ này tận ba năm.
Viên Mục Dã cười nói:
Đàn anh đúng là tri kỷ quá!


Đương nhiên! Đúng rồi, tối nay có vài đồng nghiệp quan hệ tốt với cậu muốn chúc mừng cậu xuất viện, đến lúc đó tôi sẽ đến đón cậu!
Thạch Lỗi cười nói.
Thạch Lỗi vừa cười vừa đáp:
Đây là sản phẩm thay thế vừa được nghiên cứu ra, mỗi bộ trị giá 100 triệu, cho dù sau này có thể sản xuất đại trà thì chi phí cho mỗi bộ cũng phải hơn một triệu.

Viên Mục Dã líu lưỡi:
Người bình thường không thể mua nổi...


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.