Chương 986: Con số trên trời


Đoàn Phong bĩu môi đáp:
Cái đồ đồng nát đó... không đáng 100.000!


Lão Lâm lắc đầu:
Cậu biết cái gì, thứ trước 8đấy Tiểu Viên mặc là đời thứ nhất, đúng là nó còn nhiều thiếu sót, nhưng mẫu mã mới nhất này hoàn toàn khác. Tôi đã từng3 nhìn thấy nó tại một triển lãm công nghệ sinh học, nó có thể giúp một bệnh nhân bại liệt sống cuộc sống bình thường... 9Cậu thử đoán xem nó giá bao nhiêu?



Nhiều nhất là một triệu! Nhiều hơn nữa thì ai chịu bỏ tiền chứ!
Đoàn Phong6 trả lời luôn.
A Triết tức giận hỏi lại:
Đại ca, còn hai ngày nào nữa? Cậu không nhìn xem hôm nay là thứ mấy à?

Viên Mục Dã nhìn về phía chiếc lịch điện tử treo trên tường, cậu phát hiện mình đã ngủ một ngày một đêm...
Viên Mục Dã nhìn lão Lâm bằng ánh mắt khó hiểu:
Tôi bị sao thế? Tại sao lại ngủ lâu như vậy?

Lão Lâm bèn giải thích:
Có thể là mấy ngày hôm nay cậu nhìn thấy mấy thứ trước kia, thế cho nên đã kích thích vỏ não... Tuy tình huống này có thể đánh thức một số ký ức đã mất, nhưng nó cũng rất nguy hiểm vì gây áp lực lên sọ não, vì vậy tôi đã cho cậu thuốc ngủ để cậu ngủ ngon và làm đầu óc được nghỉ ngơi.

Vì lão Lâm là tiến sĩ y học nên Viên Mục Dã vẫn luôn tin tưởng không hề nghi ngờ, thế nên cậu chưa bao giờ nghĩ rằng người chững chạc đàng hoàng như lão Lâm lại nói láo...
Lúc này Thạch Lỗi cười và nói với Viên Mục Dã:
Cậu đến thành phố H làm một chút chuyện với chúng tôi trước, ba ngày sau mới trở về, sau đấy cậu nghỉ ngơi ở nhà hai ngày rồi chúng ta sẽ về, được chứ?


Đám người Thạch Lỗi chắc chắn có thể điều tra được, tiếc là gã rắn độc đó biết nhưng lại không chịu nói...
Đoàn Phong tức lắm.

Có lẽ trong đó liên quan đến mối quan hệ lợi ích giữa hai tổ chức, đám người Thạch Lỗi đương nhiên không thể làm tổn hại lợi ích của chính mình vì Tiểu Viên được...
Lão Lâm nói với giọng bất đắc dĩ.
Đoàn Phong thắc mắc:
Nếu bọn họ thật sự không muốn xung đột chính diện với Thâm Tiềm, vậy tại sao lúc đó lại ra tay cứu Viên Mục Dã? Còn lão K Bích kia nữa, lão già đó thật sự là tai họa sống nghìn năm, đã đến mức đấy rồi mà vẫn không chết... Cuối cùng lại làm hại Diệp Dĩ Nguy chết một cách vô ích.

Lão Lâm thở dài:
Đó chính là điều tôi sợ vào lúc này! Nếu không tại sao bọn họ lại thoải mái xóa ký ức của Tiểu Viên như vậy? Vì bọn họ sợ cậu ta lại đi tìm K Bích để báo thù.

Đoàn Phong nghe lão Lâm nói như vậy thì trầm giọng hỏi:
Người của anh có điều tra được tình huống của K Bích không?

Lão Lâm lắc đầu:
Tôi chỉ biết lão ta vì lý do thân thể nên đang ở nơi nào đó để tĩnh dưỡng, còn về tình huống cụ thể, đến cả người của Thâm Tiềm cũng không biết rõ...


Bộ khung xương rách nát đó mà có giá đến thế cơ á, vậy thứ thay thế xương sống của Viên Mục Dã đắt đến mức nào?
Đoàn Phong hỏi với vẻ không dám tưởng tượng.
Lão Lâm bất đắc dĩ nói:
Chắc chắn đó là một con số trên trời...

Đoàn Phong lo lắng:
Nếu thật sự là như vậy, đám người Thạch Lỗi chắc chắn không dễ dàng thả Viên Mục Dã rời đi đâu... Kể cả Thạch Lỗi muốn thả, thì người đứng đầu tập đoàn chắc chắn cũng không đồng ý.

Lão Lâm thở dài:
Sau khi đưa vào sản xuất sẽ là khoảng một triệu, nhưng nếu muốn mua công nghệ c5ốt lõi của đối phương... Tập đoàn của Thạch Lỗi ra giá 500 triệu.

Đoàn Phong lập tức hít vào một hơi:
Sao bọn họ không đi cướp luôn đi?

Không ngờ lão Lâm lại bảo:
Thật ra tôi thấy cái giá đó cũng hợp lý đấy... Việc nghiên cứu loại thiết bị này đòi hỏi rất nhiều nhân lực, vật lực và thời gian. Hơn nữa cậu thử nghĩ xem, nếu có thể làm một bệnh nhân bị bại liệt đứng dậy, chuyện đó sẽ làm cho họ phấn chấn đến mức nào chứ? Tôi tin rằng chỉ cần đối phương trả được số tiền đó, họ nhất định sẽ mua ngay mà không hề do dự.

Lão Lâm thở dài:
Đúng là như vậy.

Sau đó Đoàn Phong mặc lại quần áo cho Viên Mục Dã và đặt cậu về giường. Còn Viên Mục Dã vẫn ngủ li bì dưới tác dụng của thuốc, đến tận khi Thạch lỗi và A Triết đến đón cậu vào ngày hôm sau...
Khi Viên Mục Dã tỉnh dậy và nhìn thấy A Triết cùng với Thạch Lỗi, cậu ngạc nhiên hỏi:
Sao hai người lại đến đây, chẳng phải đã nói là hai ngày nữa mới đến đón tôi à?

Mặc dù Viên Mục Dã hơi buồn bực vì hai ngày vừa qua chủ yếu là ngủ, nhưng cậu không có lý do nào để phản đối, cậu đành ủ rũ nói:
Được thôi, ai bảo tôi đã ký hợp đồng bán mình chứ.


A Triết nghe câu này thì cũng cảm thấy không thoải mái:
Viên Mục Dã, cậu đối xử với mọi người có phải khác biệt quá không? Cậu có biết rằng tập đoàn của chúng tôi đã chi tiêu cho cậu...


Thạch Lỗi lập tức ho một tiếng để cắt đứt câu nói của A Triết, để gã không tiếp tục nói nữa... Đoàn Phong cũng rất ăn ý mà nói lảng sang chuyện khác:
Cậu đi với họ trước đi, đợi lúc nào cậu về thì chúng ta cùng nhau đi chơi vài ngày, lão Lâm nói là sẽ chi tiền!


Viên Mục Dã bật cười:
Được thôi... Vậy tôi đi trước đây.


Ngồi trong xe, Viên Mục Dã gục đầu xuống như một người rơi vào đường cùng... Nhưng trên thực tế, cậu chỉ đang tự hỏi mấy ngày nay đã có tình huống gì xảy ra với mình.


Trước đó Viên Mục Dã không có thời gian suy nghĩ, bây giờ ngồi trong xe đang rảnh rỗi, cậu lần lượt nhớ lại những chuyện xảy ra từ sau khi trở về... Nhưng Viên Mục Dã bỗng phát hiện có một số khoảng trống không hề kết nối với nhau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.