Chương 999: Khứu giác siêu nhạy



Sao vậy?
Viên Mục Dã hỏi bằng giọng hơi khàn.


Cậu gặp ác mộng.
A Triết nói sâu xa.

Viên Mục Dã vội ngồi dậy ngay ngắn, sau đó xoa 8mặt, muốn cho mình nhanh chóng tỉnh táo lại.
Viên Mục Dã cũng không lên tiếng, mà xoay người đi vào một con hẻm nhỏ bên cạnh…
Thạch Lỗi thấy thế thì bảo A Triết:
Qua xem thử chẳng phải sẽ biết ư?!

Sau đó bọn họ đi theo sau Viên Mục Dã vòng tới vòng lui, đi tới bên cạnh một miệng cống bỏ hoang từ lâu.
A Triết nghi ngờ hỏi:
Ông già ăn xin ở đây ư?

Viên Mục Dã gật đầu:
Ở bên trong đấy, vào đi thôi!


Làm sao cậu biết được?
A Triết khẽ giật mình.
Viê9n Mục Dã vặn bả vai hơi cứng đờ, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, phát hiện sắc trời bên ngoài còn sớm, cũng không xuất hiện cảnh tối om như 6trong mơ, lúc này cậu mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù Thạch Lỗi hơi lo về việc Viên Mục Dã thường xuyên gặp ác mộng, nhưng gã thấy Viên5 Mục Dã không muốn nhiều lời nên cũng không hỏi gì thêm… Thật ra cho dù Viên Mục Dã không nói, trong lòng Thạch Lỗi cũng hiểu là thế nào.
Dù sao ép buộc rút một phần ký ức của Viên Mục Dã ra cũng là hành vi trái với đặc tính sinh lý của cơ thể người. Hơn nữa, tuy nghiên cứu này tên là rút ký ức ra, nhưng cũng không phải thật sự rút ký ức trong đầu người ta ra, mà là sử dụng một phương pháp kỹ thuật đặc biệt để xóa một vài ký ức ngắn hạn. Trước mắt, kỹ thuật này chưa hoàn thiện, cho nên chắc chắn sẽ xuất hiện những đoạn ký ức bật ra đột ngột như thế…
Viên Mục Dã vỗ đầu gã:
Đừng nhìn nữa, vào nhà đi!

Sau nửa đêm, một mình Viên Mục Dã đứng ở trong sân nghe động tĩnh ngoài đường, sau khi xác định ngoài cửa đã rất lâu không có tiếng động nữa, lúc này cậu mới vào nhà nói với Thạch Lỗi và A Triết:
Đến giờ rồi, có thể xuất phát.

Để bảo đảm an toàn, ba người cũng không chọn đi ra ngoài từ cổng chính, mà là đi thẳng tới sân sau, trèo tường ra ngoài. Bọn họ vốn tưởng rằng đằng sau căn nhà vẫn là nhà dân, kết quả ba người đi ra ngoài mới phát hiện là đường phố hoàn toàn xa lạ…
Thạch Lỗi nhìn ngoài cửa sổ và bảo:
Chúng ta không thể ở mãi trong xe. Các cậu nhìn người đi đường bên ngoài đi, người đến người đi ngược xuôi, tất cả đều bận rộn chuyện của từng người, nhưng thật ra lại là tới lui để giám sát chúng ta đấy.

Sau khi nói xong, gã chỉ vào một bà cụ xách giỏ rau:
Bà già này đã đi tới đi lui qua đây bốn lượt rồi. Nếu chúng ta vẫn không vào nhà, có lẽ bà ta sẽ đi miết đến lúc trời tối luôn.

Viên Mục Dã nhìn những người đi đường gần đó:
Không phải những người này sẽ mãi không về nhà luôn đấy chứ!

Thạch Lỗi cười:
Đương nhiên là không, bọn họ chỉ đang chờ chúng ta về nhà mà thôi…

Sự thật chứng minh, khi ba người Viên Mục Dã vào nhà rồi, người đi đường trên phố cũng nhanh chóng biến mất giống như bị
giới nghiêm
. Viên Mục Dã nhìn xuyên qua khe cửa cả buổi, nhưng chẳng thấy một người đi đường nào đi ngang qua.
A Triết chen chúc ở khe cửa bên dưới Viên Mục Dã mà khẽ thì thầm:
Đúng là đang giám sát chúng ta à?

May mà Viên Mục Dã có cảm giác rất tốt về phương hướng, cậu nhanh chóng dẫn Thạch Lỗi và A Triết vòng trở về con đường lúc trước đã gặp được ông già ăn xin. Ban ngày, đây chắc là con phố buôn bán đông đúc nhất thị trấn, nhưng lúc này lại quạnh quẽ đến mức chẳng có bóng ma nào.
Không biết cố tình hay sao mà lúc này trong thị trấn chỉ có đường phố ở gần căn nhà cổ của nhà họ Ngô là còn đèn đường sáng, như thể tất cả nguồn năng lượng của thị trấn đều tập trung tới quanh căn nhà đó vậy, còn những chỗ khác lại chẳng có chút xíu ánh sáng nào.
Ai ngờ khi đi đến chỗ đã gặp được ông già ăn xin vào ban ngày, bọn họ chẳng thấy bóng dáng đối phương đâu, chỉ bỏ lại một tấm bìa cứng làm đệm lẳng lặng nằm ở đó.

Gần đây cậu… thường xuyên gặp ác mộng à?
Thạch Lỗi đột nhiên hỏi bằng giọng nặng nề
Vi3ên Mục Dã đáp hơi bất đắc dĩ:
Thỉnh thoảng thôi! Vừa rồi tôi đã ngủ bao lâu?

Thạch Lỗi nhìn đồng hồ rồi đáp:
Khoảng ba tiếng.

A Triết cười gượng:
Đấy, người ta tan làm rồi! Về đi…

Viên Mục Dã vội ra hiệu suỵt với gã, sau đó cậu ngồi xổm xuống chỗ của ông già ăn xin quan sát một lát. Từ mùi còn sót lại trên bìa cứng, Viên Mục Dã đã biết phương hướng đại khái của ông già ăn xin rồi, vì thế cậu đứng dậy nói với hai người Thạch Lỗi:
Đi, theo sát tôi…

A Triết tỏ vẻ chẳng hiểu gì:
Sao thế? Chẳng lẽ cậu còn gắn định vị cho ông già ăn xin à?

Viên Mục Dã mỉm cười chỉ lên mũi của mình:
Đoán được…



Thật hay giả vậy? Hiện giờ khứu giác của cậu có thể so với chó cảnh sát đó nha!
A Triết không tin tưởng cho lắm.

So sánh với A Triết kinh ngạc hết mức, dường như Thạch Lỗi lại không hề bất ngờ, mà suốt đường đi, Viên Mục Dã cũng cảm thấy sau khi mình tỉnh lại có sự thay đổi rất lớn. Từ việc nhìn rõ trong đêm trước đó, đến khứu giác nhanh nhạy bây giờ, chúng đều không giống như là khả năng siêu phàm mà người bình thường có thể có được.

Một suy nghĩ hơi hoang đường đột nhiên nảy ra trong đầu Viên Mục Dã, chẳng lẽ hiện giờ mình đã là siêu chiến sĩ do tập đoàn chế tạo ra hay sao?!

Suy nghĩ này khiến trong lòng Viên Mục Dã cảm thấy khủng hoảng cực độ, bởi vì từ trước đến nay cậu luôn cho rằng trên thế giới này vốn không tồn tại siêu chiến sĩ gì cả! Mặc dù là có… đó cũng chỉ là máy móc không có tình cảm mà thôi.

Lối vào cống treo vài miếng bao tải rách, miễn cưỡng coi như có thể che mưa chắn gió, tuy điều kiện hơi kém nhưng chắc đây đã là chỗ nương thân tốt nhất mà ông già ăn xin có thể tìm được rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.