Chương 19: Đệ nhất học viện


Bầu trời chuyển sang màu đỏ rực, những đám mây hồng hờ hững lượn lờ càng tô điểm thêm cho cảnh sắc hoàng hôn tuyệt đẹp.

Trên không trung lướt qua một đạo hồng mang rực rỡ, chỉ là, dưới ánh tịch dương, nó cũng trở nên thật ảm đạm. Nhìn thật kỹ, sẽ thấy đó là một con yêu cầm toàn thân lông vũ hồng sắc, có một vài vết thương khiến nó trông tương đối chật vật, thế nhưng khí thế vẫn khá tốt.

Trên lưng nó là hai người, thiếu niên và thiếu nữ, nam tuấn mỹ tiêu sái, nữ xinh đạp xuất trần, nếu hai người không ngồi cách xa nhau như vậy thì trông thật giống một đôi thần tiên quyến thuộc dưới ánh chiều dương.

Gã thiếu niên ngoảnh đầu nhìn lại rừng rậm ở phía xa. Lúc này nó trở nên đỏ rực, nhưng những ngọn núi ở nơi sâu xa kia vẫn mang một màu sắc hắc ám. Sáng tối tranh đấu tạo ra sự tác động rất mạnh về thị giác, khiến cả vùng chân trời mênh mông như trở nên nát vụn.

- Phản lão suy lão, thời gian hỗn loạn! Hư không lưu ngân, không gian hỗn loạn! Rốt cuộc nơi sâu xa kia tồn tại cái gì?

Trong đầu hắn tràn ngập thắc mắc, thời gian, không gian, hai lĩnh vực mà khoa học đã tìm hiểu biết bao nhiêu nhưng vẫn chưa thể sờ được dù chỉ là chút da lông. Thế nhưng ở nơi này, mọi thứ đều có thể xuất hiện.

- Này tiểu đệ đệ, ngươi lẩm bẩm cái gì vậy?

Thanh âm lảnh lót vang lên, Việt không nghĩ nữa, quyết định chờ đến khi đủ cường đại sẽ trở về nơi này. Hắn quay lại, cười nói:

- Ta bảo là may mà gặp nha đầu ngươi, nếu không giờ vẫn chưa ra khỏi rừng rậm rồi!

Đến lúc này thì ấn tượng ban đầu của hắn về thiếu nữ xinh đẹp Hồng Nhan này đã hoàn toàn sụp đổ rồi. Không còn vẻ lạnh lùng thánh khiết như thanh liên, siêu thoát xuất trần như tiên tử, cự người từ ngàn dặm, mà chỉ đơn thuần là một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân. Nói rất nhiều!

- Này, ngươi không tò mò vì sao ta lại bị tên Lý Minh truy bắt hay sao?

- Không phải ngươi chuẩn bị kể ra hay sao?

Hồng Nhan mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn gã thiếu niên gương mặt non nớt này, không khỏi ngạc nhiên nói:

- Sao ngươi biết?

Việt không tỏ ra đắc ý tự hào, chỉ nhạt giọng giải đáp cho thiếu nữ:

- Nếu là chuyện quan trọng thì ngươi sẽ lảng đi, cố không nhắc đến, hỏi cũng vô ích! Vừa rồi nha đầu ngươi lại chủ động hỏi đến, chứng tỏ ngươi chuẩn bị kể ra!

- Ngươi. . .Tiểu đệ đệ, ngươi có đúng là mười sáu tuổi không vậy? Hay thực chất là một lão ngoan đồng giả trang vậy?

Việt từ chối cho ý kiến, chỉ nhếch miệng cười. Hắn đương nhiên không phải là tiểu hài tử mười mấy tuổi, nhưng cũng không phải là một lão ngoan đồng gì cả.

- Được rồi, tỷ tỷ có đoạt được một bảo vật có tác dụng cực to lớn khi mở ra Linh Hải, bị Lý Minh phát hiện, nên bị hắn truy đuổi!

Việt gật gật đầu, hắn đã mở ra Linh Hải, dù thứ kia quý đến mức nào cũng vô giá trị với hắn. Chỉ là không biết Linh hải của hắn so với mặt bằng chung thì ra sao.

Thế nhưng vẻ mặt của hắn rơi vào mắt Hồng Nhan, nàng ngạc nhiên hỏi:

- Tiểu đệ đệ, ngươi không ngạc nhiên sao? Lẽ nào ngươi đoán được?

- Thứ có thể khiến con cháu thế gia tranh giành, ngươi lại sẵn sàng kể ra cho ta, chứng tỏ ngươi đã chắc chắn ta không cần đến! Mà cả ngươi và tên họ Lý đó đều chưa mở ra Linh Hải, nên khả năng cao là có liên quan đến việc đó!

Hồng Nhan chỉ đành lắc đầu, gã thiếu niên này thực sự khiến nàng thấy nể sợ.

- Trời tối rồi, chúng ta hạ xuống tiểu trấn phía trước nghỉ ngơi, đồng thời cũng thay cho tiểu đệ đệ bộ y phục mới! Ăn mặc kiểu gì trông buồn cười quá như vậy!

Việt nhếch miệng. Thực sự là không biết ai lạc hậu đây? Kiểu ăn mặc của thế giới này đúng theo kiểu thịnh hành cách đây cả nghìn năm, còn y phục của hắn đơn giản mà hiện đại, vậy mà bị chê buồn cười.

Trong ánh tịch dương, đạo hồng mang gia tốc lao vọt về phía trước.

Lúc này đã cách tương đối xa rừng rậm Hỗn Loạn, cũng cách tương đối xa Lý vực, bởi hướng đi tới của hai người Hồng vực.

Tòa tiểu trấn hai người nghỉ ngơi là thuộc về địa phận của một trong chín tiểu vực của Bắc Hoang, Liêu vực.

Việt cũng đã biết được đôi điều về đại lục này.

Năm đại vực, Bắc Hoang là hỗn loạn nhất, các thế lực nổi lên tranh đấu, sớm nở tối tàn, không ngừng chém giết. Nhưng về cơ bản là có chín thế lực lớn, được gọi là các tiểu vực, mỗi vực do một vị vực chủ khống chế. Giữa chín vực hình thành các phe phái đối lập gay gắt, luôn ở trong trạng thái sẵn sàng bùng nổ.

Mạnh nhất có lẽ chính là Lý vực và Liêu vực. Hồng vực tuy cũng rất cường đại nhưng so với hai vực trên vẫn tỏ ra thua sút đôi chút.

Sau khi càn quét xong thức ăn trên mặt bàn, Việt dựa lưng vào ghế xỉa răng, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ. Đã lâu rồi mới được nếm vị thịt. Mà kể cũng lạ, không biết là loại thịt gì mà ăn ngon ngọt đến vậy, cảm giác như nở từng lỗ chân lông ra, thật sự rất thoải mái.

- Tiểu đệ đệ, nhìn ngươi lúc này còn giống vực chủ chi tử hơn tỷ tỷ nữa!

Việt nhếch miệng cười nói:

- Cuộc sống luôn có lúc cần thả lỏng!

- Tiểu đệ đệ, bản tỷ tỷ cần trở lại Hồng vực, bế quan khai mở Linh Hải để tiến vào Loạn viện! Ngươi đã dự định đi đâu chưa?

Vấn đề này Việt đã suy tính tương đối rồi, hắn đương nhiên không dự định đến ăn nhờ ở đậu nhà Hồng Nhan.

- Nha đầu, nói cho ta biết một chút về Loạn viện đi!

Hồng Nhan hơi suy tư một chút, có lẽ đang sắp xếp lại tư liệu trong đầu, bởi gã trước mặt gần như là không biết gì về đại lục này cả.

- Nói về Loạn viện, trước tiên phải nói về Trung Vực. . .

Việt đưa hai tay lên đặt sau gáy, dựa hẳn ra sau khiến hai chân trước của chiếc ghế rời khỏi mặt sàn, miệng vẫn ngâm chiếc tăm, hai mắt nhắm lại nghe Hồng Nhan tiếp tục giảng giải.

Hóa ra Trung Vực ổn định hơn rất nhiều so với Bắc Hoang. Đại vực rộng lớn như vậy nhưng chỉ được thống trị bởi Tứ đại vương triều: Thiên Phong, Thiên Thủy, Thiên Diệp và Thiên Hỏa. Giữa bốn vương triều đều có những liên kết hoặc đối lập, vì thế tình hình chung của Trung vực được duy trì ổn định.

- Tuy nhiên, ở Trung Vực còn một thế lực hùng mạnh, đó chính là Loạn viện. Họ không có dã tâm tranh đoạt địa bàn, chỉ cố thủ ở trung tâm thu nhận đệ tử, thế nhưng không ai dám khinh thị, bởi nghe đồn nơi đó thậm chí tồn tại cường giả Bí thiên thứ hai!

Bí Thiên thứ hai, hay nói cách khác, chính là Đại môn thứ 2 của cơ thể. Hắn nắm trong tay Phệ Đà Kinh, một bộ cổ kinh nổi tiếng bậc nhất của Ấn Độ cổ, thế nhưng chỉ là kinh văn tu luyện Bí thiên thứ nhất, Linh Hải thiên.

- Loạn viện rất mạnh, nhưng nguyên nhân khiến nơi đó trở thành vạn chúng chú mục ở đại lục, là vì chỉ có ở đó, mới có cơ hội tiến vào nơi trong truyền thuyết kia!

Học viên trong truyền thuyết? Việt hơi có chút giật mình, phải là một nơi như nào mới có thể xứng với hai từ
truyền thuyết
?

Hắn hé mắt nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp, thấy vẻ mặt đắc ý dào dạt của nàng, lộ rõ rằng
cuối cùng ngươi cũng chịu mở mắt
.

- Nơi đó là ước mơ, là khát vọng mà mọi thiếu niên luôn hướng tới! Đó là sàn diễn của những thiên tài chân chính!

- Mọi thiếu niên đều hướng đến?

- Những người có thể tiến vào trong đó không có ai mà không phải thiên tài. Có ai từ nơi đấy đi ra mà không thông thiên triệt địa, là cường giả bá chủ một phương, danh chấn thiên hạ!

Việt nhìn gương mặt đầy nhiệt huyết của thiếu nữ đang tuổi trăng rằm, không khỏi có chút hoài nghi. Rốt cuộc là nơi nào mà có ma lực đến vậy?

- Với những người đến từ đại lục nhỏ bé như chúng ta, chỉ có từ nơi đó đi ra, mới có thể chân chính tranh đấu ở thế giới bên ngoài!

- Đại Thiên thế giới đệ nhất học viện, Thần Viện!

Thần Viện? Việt kinh hãi, dám dùng một chữ
Thần
trong tên gọi, lẽ nào có thể đào tạo ra thần linh hay sao?

Có điều thế giới này vô tận rộng lớn, có thể được thừa nhận là đệ nhất học viện, thì ắt phải có chỗ đặc biệt. Một kẻ tứ cố vô thân không nơi nương tựa như hắn, thì nơi đó có lẽ là sự lựa chọn tuyệt vời.

Hiện giờ hắn thiếu rất nhiều thứ, kiến thức, linh quyết, bảo vật, tiền tài. . ., có thứ nào là không quan trọng chứ? Nếu có thể vào nơi được gọi là Đại Thiên thế giới đệ nhất học viện kia, vậy là hắn đã có nơi đặt chân, xây dựng bản lề cho con đường tiến lên đỉnh cao thế giới, con đường Chúa tể.

Hắn rất nhanh đưa ra quyết định, việc tiến vào Thần Viện là điều bắt buộc! Có điều trước đó, hắn cần tiến vào Loạn viện, nếu không ngay cả tư cách nhìn cửa lớn của Thần Viện cũng không có.

Việt nhổ chiếc tăm ra, hạ chân ghế xuống sàn, nhìn Hồng Nhan hỏi:

- Điều kiện để tiến vào Loạn viện là gì vậy?

- Cũng không có điều kiện gì quá khắc nghiệt, chỉ cần khai mở Linh Hải là có thể tiến vào đó! Ngươi theo ta về Hồng vực, rồi một thời gian sau cùng ta tiến về Trung vực gia nhập Loạn viện!

Nghe đề xuất của Hồng Nhan, Việt không phí mất một giây suy nghĩ, lắc đầu từ chối:

- Ta chưa biết gì về thế giới cả, nên sẽ tự mình tiến về Trung vực để tăng thêm trải nghiệm!

Hắn không hề khách sáo mà hoàn toàn là lời thật lòng. Thế giới này quá lạ lẫm, hắn cần làm quen và thích nghi, nếu không làm sao có thể tồn tại?

Hồng Nhan hơi suy tư, rồi lấy ra một miếng cổ ngọc đưa cho gã thiếu niên tuấn mỹ đầy mị lực trước mặt:

- Cái này tặng ngươi!
 
Đế Vương Các
, truyện hay main thành lập thế lực, anh em vào đọc thử.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Việt Chúa Tể.