Chương 147
-
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
- Vô Danh
- 1654 chữ
- 2020-01-31 10:00:42
Nguồn: Vietwriter
Chẳng mấy chốc, bộ đồng phục trên người Chu Mộng Chỉ đã bị lột ra, Chu Mộng Chỉ đầu tóc rũ rượi lấy tay che kín ngực mình, trên làn da trắng trẻo lúc này đầy thương tích!
Chu Hán Khanh trông thấy cảnh tượng ấy thì lập tức như muốn nổi điên lên.
Đó là lần đầu tiên anh ra tay đánh phụ nữ. Sau khi đám nữ sinh đó khóc thét lên rồi ôm đầu sợ hãi, Chu Hán Khanh liền mặc lại áo cho Chu Mộng Chỉ, che chắn cho cô sau lưng rồi hét lên với những người kia:
Từ nay về sau, Chu Mộng Chỉ là bạn gái tôi, các người thử động vào một ngón tay của cô ấy xem!
Rồi Chu Hán Khanh bế Chu Mộng Chỉ rời đi, cũng chính trong hôm đó, Chu Mộng Chỉ đã chủ động hôn Chu Hán Khanh ngay trước cổng nhà, còn Chu Hán Khanh sau khi nhận được nụ hôn thì hốt hoảng bỏ chạy vào nhà.
Chu Hán Khanh đến giờ vẫn còn nhớ rất rõ nụ hôn ấy, đôi môi của Chu Mộng Chỉ có hơi lạnh, khi hôn lên đó khiến người ta không khỏi run rẩy, nhưng bờ môi của cô dường như có một sức hút kì lạ, chỉ là hôn nhẹ thôi cũng khiến trái tim Chu Hán Khanh như dậy lên từng đợt sóng.
Đến tận bây giờ mỗi khi nhớ lại thì trong lòng Chu Hán Khanh vẫn cảm thấy tràn ngập rung động.
Từ sau hôm đó, Chu Mộng Chỉ tuy vẫn thường xuyên bị người khác chỉ trỏ sau lưng, nhưng tuyệt nhiên không có ai dám ra mặt ức hiếp cô cả.
Còn Chu Mộng Chỉ cũng bắt đầu liên tục đi theo Chu Hán Khanh, bắt đầu can dự vào cuộc sống của anh.
Chu Mộng Chỉ mỗi khi tan học đến đến gặp Chu Hán Khanh, chủ động yêu cầu phụ đạo cho anh, để anh học tốt hơn, không cho anh đi rong chơi lêu lổng, cũng không cho anh uống rượu đánh nhau.
Mỗi khi Chu Hán Khanh chất vấn Chu Mộng Chỉ dựa vào đâu mà dám làm như vậy thì Chu Mộng Chỉ đều kiên định thản nhiên trả lời rằng:
Bởi vì anh từng nói em là bạn gái của anh! Em làm vậy là muốn tốt cho anh thôi.
Lần nào nghe câu trả lời ấy, Chu Hán Khanh cũng đều câm nín, trong lòng có một cảm giác kì lạ không nói nên lời.
Thời điểm mà Chu Hán Khanh thật sự bắt đầu trở thành một học sinh ngoan chính là vào một lầm, Chu Hán Khanh là đại ca của một đám choai choai đã hẹn đánh nhau với một băng nhóm khác.
Nhưng ngay khi hai băng nhóm gặp nhau thì Chu Mộng Chỉ lại xuất hiện, cô đứng trước mặt đám thiếu niên ngỗ ngược ấy mà hét lên với Chu Hán Khanh:
Chu Hán Khanh, về nhà làm bài tập ngay!
Ngay lập tức, cả đám người lăn ra cười nắc nẻ.
Chu Hán Khanh lúc ấy vừa thẹn vừa tức, đã quát mắng đuổi Chu Mộng Chỉ đi, nhưng sau này khi đã trưởng thành rồi, nhớ lại chuyện này, Chu Hán Khanh mới hiểu vì sao Chu Mộng Chỉ lại làm như vậy.
Lúc ấy anh cho rằng Chu Mộng Chỉ làm như thế thật không biết điều, nhưng bây giờ nghĩ lại, với trí thông minh của cô thì không thể nào nói ra một câu không hợp thời điểm như vậy, trừ phi là cô cố tình.
Cô cố tình nói ra câu ấy để đám choai choai kia bật cười, như vậy Chu Hán Khanh sẽ không còn mặt mũi đi với họ nữa, cuối cùng đành phải quay về trường mà ngoan ngoãn học hành.
Nhưng Chu Hán Khanh lúc bé đương nhiên không hiểu việc ấy, càng muốn chứng tỏ mình không phải loại
con ngoan trò giỏi
mọt sách ngơ ngáo, thế nên lập tức ra tay động thủ.
Hai băng nhóm ngay sau đó lao vào hỗn chiến, nhóm của Chu Hán Khanh càng đánh càng hăng, một kẻ trong nhóm còn lại trông thấy tình hình có vẻ không ổn thì liền vơ lấy một cái chai thủy tinh rồi nhằm thẳng vào sau đầu của Chu Hán Khanh mà đập.
Một tiếng
choang
vang lên.
Khi Chu Hán Khanh quay đầu lại thì trông thấy ngay Chu Mộng Chỉ với gương mặt đầy máu, cô như một chiếc lá mỏng, sau khi nhìn Chu Hán Khanh một lúc thì lảo đảo ngã lăn ra đất.
Ngay khoảnh khắc ấy, trong lòng Chu Hán Khanh sợ hãi vô cùng, anh sợ Chu Mông Chỉ cứ như thế mà chết đi, vậy thì cô đã vì sự bốc đồng tuổi trẻ của anh mà hi sinh rồi.
Từ khi dậy thì thì Chu Hán Khanh không bao giờ khóc nữa, nhưng lúc này, khi bế Chu Mộng Chỉ trên tay chạy đến bệnh viện, anh lại bật khóc nức nở.
Cũng may Chu Mộng Chỉ chỉ nằm ở bệnh viện một đêm là tỉnh lại.
Còn Chu Hán Khanh thì dường như chỉ sau một đêm đó mà trở thành người lớn, anh đột nhiên cảm thấy những việc đánh đấm hút thuốc uống rượu ấy thật là ấu trĩ.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì sau này mình có thể làm nên trò trống gì? Mình sẽ có năng lực gì mà chăm sóc cho Mộng Chỉ? Có phải là dù 20 tuổi, 30 tuổi hay 40 tuổi thì mình vẫn sẽ khiến cho Mộng Chỉ lo lắng không?
Thế nên, ngay sau khi Chu Mộng Chỉ xuất viện, Chu Hán Khanh lập tức hạ quyết tâm bắt đầu chăm chỉ học hành.
Có nhiều lúc, con người ta thấy việc học khó khăn là do đã xem đó là một gánh nặng trách nhiệm.
Nếu việc học trở thành một công cụ để đạt nguyện vọng của mình thì nó lại trở thành một việc rất dễ dàng.
Còn bố mẹ Chu Hán Khanh nhìn thấy Chu Mộng Chỉ vì con trai mình mà dám làm như thế thì cũng không ngăn cản họ tiếp xúc với nhau nữa, nhưng vẫn yêu cầu Chu Hán Khanh phải giữ một khoảng cách nhất định với cô.
Nhưng họ đâu biết rằng, ngay khoảnh khắc Chu Hán Khanh nhìn thấy Chu Mộng Chỉ ngã xuống thì đã quyết định sẽ mãi mãi bảo vệ cô.
Cứ như thế, dưới sự giúp đỡ của Chu Mộng Chỉ, thành tích của Chu Hán Khanh dần dần tốt lên.
Năm tốt nghiệp cấp hai, Chu Mộng Chỉ đạt thành tích cao nhất huyện, thi đỗ vào trường cấp ba trong thành phố, còn Chu Hán Khanh tuy thành tích không tốt bằng Chu Mộng Chỉ, nhưng vẫn đủ điểm để vào trường cấp ba đó.
Sáng hôm ấy, Chu Hán Khanh cầm tờ thông báo đỗ vào chung trường với Chu Mộng Chỉ mà hơn hở chạy sang nhà cô.
Nhưng khi đến trước cửa nhà cô thì Chu Hán Khanh chợt trông thấy mẹ của Chu Mộng Chỉ đang ngồi ngây người như khúc gỗ trước cửa, bà đã khóc sưng cả mắt, trên người vẫn mặc bộ váy đỏ của ngày nào, nhưng tiếc là giờ đây nó đã bạc màu đi rất nhiều, trên đó còn dính đầy bùn đất.
Thời điểm ấy thì mẹ của Chu Mộng Chỉ cũng đã có tuổi, đám đàn ông thích đến nhà bà càng ngày càng ít đi.
Người bố thích uống rượu của Chu Mộng Chỉ cũng vì thế mà càng ngày càng ít tiền uống rượu, thế nên tâm trạng trở nên cộc cằn hơn, trở thành một kẻ thích đánh mắng hai mẹ con Chu Mộng Chỉ.
Con chào cô.
Chu Hán Khanh e dè chào mẹ Chu Mộng Chỉ.
Nhưng mẹ của Chu Mộng Chỉ vẫn cứ ngồi ngây người nhìn về phía trước, không nói câu nào.
Thấy dáng vẻ thất thần ấy của mẹ Chu Mộng Chỉ, Chu Hán Khanh chợt giật mình trong lòng, bèn nghi hoặc bước vào nhà.
Ngay khi bước vào nhà, Chu Hán Khanh trông thấy bố của Chu Mộng Chỉ đang cởi trần, cả người nồng nặc mùi rượu, nằm ngủ ngay giữa nhà, còn Chu Mộng Chỉ thì đang run lẩy bẩy, cầm tấm chăn đắp lên người, ngồi co ro trong góc tường, mái tóc rũ rượi che kín mặt cô.
Chu Hán Khanh vội vàng bước đến ngồi xuống trước mặt Chu Mộng Chỉ, khẽ gọi tên cô:
Mộng Chỉ?
Lúc này, Chu Mộng Chỉ đang co ro ở góc tường mới từ từ ngẩng đầu lên, khi trông thấy gương mặt Chu Mộng Chỉ lúc ấy, Chu Hán Khanh lập tức giật mình.
Cả khóe môi và trên đầu Chu Mộng Chỉ đều có những vệt máu khô, một bên mắt của cô tím bầm, còn cổ thì trầy trụa.
Mộng Chỉ, em sao thế?
Chu Hán Khanh vội nắm lấy vai Chu Mộng Chỉ hỏi.
Ai ngờ hành động ấy khiến Chu Mộng Chỉ kêu lên đau đớn, Chu Hán Khanh lập tức buông tay, lúc này mới nhận ra áo trên người Chu Mộng Chỉ đã bị xé loang lổ, những chỗ da thịt hở ra đều là vết thương, còn váy bên dưới của cô thì đã bị lột ra hẳn, không biết đã vứt đi đâu, trên đôi chân mảnh khảnh lúc này đầy những vết tím bầm.
Điều làm Chu Hán Khanh đau lòng nhất chính là nơi Chu Mộng Chỉ đang ngồi còn có một vệt máu đỏ, màu đỏ tươi ấy khiến Chu Hán Khanh gần như không dám nhìn vào.