Chương 242


Nguồn: Vietwriter
An Điềm ngẩn người ra, cô dụi dụi mắt mình, nhìn thấy rõ người đàn ông đang đứng cạnh An An thực sự là Cố Thiên Tuấn!
Anh đang mặc một chiếc áo len cao cấp màu xám, bên ngoài là một chiếc áo khoác màu đen, đôi chân dài hơi cong lại, dáng vẻ trông vô cùng thoải mái và tự nhiên.
An Điềm lại đưa mắt nhìn vào khuôn mặt của Cố Thiên Tuấn, nhận thấy đầu tóc của anh hơi ngắn hơn so với lần trước, chắc là vừa mới đi cắt xong. Nhưng trên khuôn mặt điển trai vẫn lộ ra vẻ trầm tĩnh và hướng nội, mày lưỡi mác, mắt sáng như sao, lúc này đây đang mỉm cười nhìn cô.

Anh, sao anh lại đến đây?
An Điềm có chút không dám tin.

Lần trước tôi đã tặng một tòa nhà cho trường mẫu giáo của An An. Lần này tôi lại đến trường để bàn về việc quyên góp, nên sẵn tiện đưa An An về luôn.


Ồ, ra là thế! Cám ơn anh đã đưa An An về nhà.
An Điên mỉm cười chiếu lệ, định đưa tay ra kéo An An về phía mình.
Nhưng không ngờ Cố Thiên Tuấn lại chủ động lên tiếng:
Lần này, tôi đã quyên góp một số tiền, thêm vài chiếc xe đưa rước có cấp độ an toàn cao nhất cho trường mẫu giáo của An An.
Cố Thiên Tuấn nói đến đây thì cố tình nhắc nhở.
Phải rồi, tuyến đường của xe đưa rước, có đi ngang nhà cô.

Cố Thiên Tuấn vừa nói xong, An An lập tức vui vẻ tiếp lời:
Như vậy mẹ sẽ không cần phải đưa đón con đi học nữa!


Thế à…
An Điềm vừa gật đầu vừa nhìn vào Cố Thiên Tuấn bằng ánh mắt nghi ngờ: Sao Cố Thiên Tuấn lại tử tế đến thế? Tự dưng tỏ vẻ ân cần, không phải gian dối thì là ăn cắp! Chắc không phải anh ta đã biết được thân thế của An An đấy chứ? Nhưng, nếu đã biết thân thế của An An rồi, anh ta đã lật bài ngửa với mình và giành An An đi từ lâu rồi, làm thế nào mà có thể bình thản đến vậy?

Nói đi, tại sao lại tặng xe đưa rước cho trường mẫu giáo của An An?
An Điềm bỏ qua luôn những lời xã giao, khoanh hai tay trước ngực, nhìn vào Cố Thiên Tuấn bằng ánh mắt dò hỏi.

Vì tôi thấy An An dễ thương.
Cố Thiên Tuấn nhún vai nói rất tự nhiên.
Dù sao tôi cũng có rất nhiều tiền, tiêu một ít để tâm trạng mình vui hơn, điều đó cũng đâu có thành vấn đề.

An Điềm nghe thấy Cố Thiên Tuấn nói như vậy, cô gần như muốn vươn tay ra bóp cổ anh đến chết. Cô chưa từng thấy ai khoe giàu thẳng thắn như vậy! Có tiền thì có tiền, tại sao lại nhắc đến nó trước mặt một người nghèo như cô?

À, đây chắc là thế giới ‘nhìn mặt’ mà người lớn hay nói phải không ạ?
An An nhìn thấy An Điềm đang trừng mắt nhìn vào Thiên Thiên Tuấn, cậu bé ngay lập tức đổi đề tài một cách thông minh.
Tất cả cũng nhờ mẹ con, đã sinh ra con dễ thương thế này!

An Điềm không nói nên lời. Thằng nhóc An An này, mới đầu có chút ý đồ đen tối, bây giờ sao lại bắt đầu tự cao rồi? Có điều, nó nói mình sinh ra nó rất dễ thương, câu này cũng đúng.

Phải rồi, con dễ thương nhất!
Cố Thiên Tuấn mỉm cười quay đầu lại. Anh bất giác đưa tay ra xoa xoa cái đầu nhỏ của An An, cảm giác yêu thương và tự hào không thể nói nên lời.
Nhưng chú nghĩ, con đáng yêu như thế, chắc bố của con cũng có chút công lao chứ nhỉ?

Tuy nhiên, câu này của Cố Thiên Tuấn vừa thốt ra khỏi miệng, ngay lập tức đã làm cho An Điềm nghi ngờ: Sao tự nhiên Cố Thiên Tuấn lại quan tâm đến An An như thế? Bây giờ còn nói chuyện bằng giọng điệu này nữa?
Lúc này, Cố Thiên Tuấn cũng đã nhận thấy vẻ mặt hơi bối rối của An Điềm, nên anh vẫn tiếp tục xoa đầu An An với vẻ điềm tĩnh, ngay cả giọng nói cũng không thay đổi:
Chỉ là, chú chưa bao giờ được gặp bố của con, thật đáng tiếc.

Nghe Cố Thiên Tuấn nói vậy, cuối cùng An Điềm cũng yên lòng: Hóa ra do mình lo nghĩ quá, Cố Thiên Tuấn vẫn không biết thân thế của An An. Anh ta thích An An như thế, chắc là do anh ta thực sự thích trẻ con mà thôi.
An Điềm thở phào nhẹ nhõm cầm lấy tay An An rồi nói với Cố Thiên Tuấn:
Cám ơn anh đã đưa An An về.


Không cần khách sáo.
Cố Thiên Tuấn lắc đầu.
Sau đó, cả hai người bỗng im lặng.
Nhưng trong đầu An Điềm đang nghĩ: Cố Thiên Tuấn, bộ anh không nhìn thấy à? Tôi đã xã giao xong rồi, anh nên thức thời mà nói rằng mình nên về trước chứ. Nhưng bây giờ nhìn vào biểu hiện của Cố Thiên Tuấn, hoàn toàn không có ý định rời đi thì phải!
Tuy nhiên, trước
ánh mắt giết chóc
của An Điềm, Cố Thiên Tuấn như thể không nhìn thấy nó. Anh tiếp tục nhìn vào An Điềm một cách thản nhiên, nhưng vẫn không di chuyển bước chân, cũng không nói chào tạm biệt.
Lúc này, An An chợt lên tiếng:
Mẹ ơi, chúng ta vào nhà đi, ngoài này lạnh quá.


Cũng được.
An Điềm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của An An, định nói với Cố Thiên Tuấn: Bây giờ cũng không còn sớm nữa, anh Cố à, anh hãy về đi.
Nhưng không ngờ, Cố Thiên Tuấn lại chủ động nhấc chân bước vào bên trong căn hộ!
An Điềm trợn mắt nhìn theo bóng lưng của Cố Thiên Tuấn với vẻ mặt khó tin: Cố Thiên Tuấn, anh cũng quá tự tiện rồi thì phải?
Vậy vẫn chưa hết, Cố Thiên Tuấn vừa bước vào căn hộ liền quay người lại, nhìn thấy An Điềm vẫn đang đứng ở cửa, liền nói một cách tự nhiên:
Sao còn đứng trước cửa? Mau vào nhà đi chứ.


Ờ.
An Điềm đực mặt ra rồi gật đầu, dẫn An An đi vào căn hộ, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Vừa bước vào nhà, An Điềm mới nhận ra: Khoan đã! Đây rõ ràng là nhà của mình mà, sao Cố Thiên Tuấn lại đảo khách thành chủ rồi? Da mặt của anh ta cũng dày quá rồi thì phải!
An Điềm cau mày nhìn vào Cố Thiên Tuấn, nghĩ cách để đuổi Cố Thiên Tuấn đi một cách tế nhị. Dù gì dạo này anh ta đối với mình và An An cũng được, nên không thể hung dữ mà đuổi thẳng người ta như trước đây được.
Ngay lúc An Điềm đang nhăn nhó mặt mày, Cố Thiên Tuấn đã rót cho mình một cốc nước nóng một cách tự nhiên rồi hỏi:
An Điềm, tối nay ăn món gì?

Bây giờ còn hỏi cả việc tối nay ăn món gì? Chắc không phải Cố Thiên Tuấn định ở lại đây ăn chực thật đó chứ?
Nhìn thấy An Điềm không trả lời nhưng vẻ mặt đầy ngạc nhiên, Cố Thiên Tuấn cũng không quan tâm, chỉ thong thả đưa ra gợi ý cho An Điềm:
Tôi thấy, lần trước tôi nằm viện, món cháo hạt dẻ hạnh nhân mà cô nấu cho tôi cũng ngon đấy.


Dạ phải, con cũng thấy cháo hạt dẻ hạnh nhân ngon lắm!
An An hớn hở chạy đến ôm chầm lấy An Điềm và hỏi:
Mẹ ơi, tối nay chúng ta ăn món cháo hạt dẻ hạnh nhân có được không mẹ? Con còn muốn ăn thịt viên, bông cải xanh và cà tím xào tỏi nữa! Hôm nay chú Cố đến chơi, mẹ nấu thêm món sườn heo chua ngọt được không?

An An nói rồi nhìn sang Cố Thiên Tuấn:
Chú Cố ơi, chú có thích những món này không?


Thích, tất nhiên là chú thích rồi.
Cố Thiên Tuấn lại xoa đầu An An, trong lòng không thể không dành tặng một like cho con trai của anh.

Vậy tốt rồi.
An An gật đầu, rồi nhìn sang An Điềm với đôi mắt lấp lánh.
Mẹ ơi, vậy làm phiền mẹ nấu những món này nhé!

An Điềm nhìn vào vẻ mặt mong đợi của An An mà cảm thấy bất lực, cô chỉ còn cách gật đầu:
Không phiền, không phiền!
An An đã chủ động mời Cố Thiên Tuấn ở lại ăn tối, cô còn nói gì được nữa?

Dạ được. Vậy con về phòng đọc truyện tranh đây.
An An nói rồi cười thầm, sau đó ôm cặp sách và chạy về phòng mình.
Bây giờ trong phòng khách chỉ còn lại An Điềm và Cố Thiên Tuấn.
An Điềm nhìn vào Cố Thiên Tuấn, chỉ thấy Cố Thiên Tuấn đang nhìn thẳng vào cô mà không hề có chút né tránh, còn hơi mỉm cười. Vẻ mặt đó, giống như… một kẻ bất hảo!
May mắn thay, Cố Thiên Tuấn không thể nghe thấy tiếng lòng của An Điềm, nếu không nhất định sẽ lớn tiếng phản bác lại: Vẻ mặt này sao lại giống một kẻ bất hảo? Làm ơn đi, rõ ràng đó là vẻ mặt dạt dào tình cảm mà!
Cứ thế, hai người im lặng một lúc, cuối cùng An Điềm đã lên tiếng. Cô gượng cười với Cố Thiên Tuấn:
Hi hi, anh Cố à, vậy tôi vào bếp chuẩn bị, anh cứ ngồi chơi nhé.

An Điềm nói rồi nhanh chóng quay người đi vào bếp.

Để tôi phụ cô!
Cố Thiên Tuấn nhìn theo bóng lưng ngượng ngùng của An Điềm khẽ phì cười rồi bước đôi chân dài vào bếp.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai.