Chương 260
-
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
- Vô Danh
- 1646 chữ
- 2020-01-31 10:01:04
Nguồn: Vietwriter
Sao thế?
An Điềm thấy sắc mặt Lâm Hiểu Hiểu không vui thì tưởng là do cô nhìn thấy mình ngồi ăn với Tô Thanh Dương nên mới như vậy.
Thế là An Điềm cười hề hề, kề sát vào tai Lâm Hiểu Hiểu vui vẻ giải thích,
Vừa nãy tôi chờ mãi mà không thấy cô đâu, vừa hay Tô tổng đã mua cơm rồi, thế nên tôi phải ăn thôi.
Lâm Hiểu Hiểu cười khẩy rồi lùi lại một bước, đứng cách xa An Điềm:
Cô muốn ăn cơm với ai thì cứ ăn cơm với người đó, muốn đi chung xe với ai thì cứ đi chung xe với người đó, liên quan gì đến tôi?
Hiểu Hiểu…
An Điềm chưa bao giờ thấy Lâm Hiểu Hiểu có thái độ và giọng điệu này, nhất thời không biết nói gì, chỉ biết ngây người ra nhìn Lâm Hiểu Hiểu.
Lâm Hiểu Hiểu thấy vẻ ngơ ngác của An Điềm thì có hơi không nhẫn tâm mà mím môi lại, nhưng cảnh tượng trông thấy ngày hôm qua lại hiện lên trong đầu cô!
An Điềm đã không còn là An Điềm mà cô đã biết nữa rồi, sao cô còn có thể cảm thấy tội nghiệp chứ?
Lâm Hiểu Hiểu cắn răng, cuối cùng liếc nhìn An Điềm một cái, sau đó không nói gì mà hất mặt lên kéo tay Amanda rời đi.
An Điềm ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng Lâm Hiểu Hiểu và Amanda rời đi, buồn bã nuốt nước bọt xuống cổ họng khô khốc rồi hỏi:
Hiểu Hiểu, cô đi đâu thế?
Lâm Hiểu Hiểu như không nghe thấy An Điềm gọi mình, thậm chí còn không thèm dừng lại, cứ thế mau chóng bước đi.
Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?
An Điềm cúi đầu, giọng nói rất âu sầu,
Hiểu Hiểu lúc trước đâu có vì chút chuyện nhỏ này mà nổi giận như vậy.
Tô Thanh Dương đứng từ xa nhìn thấy cảnh ấy cũng cảm thấy kì lạ.
Anh bước đến bên cạnh An Điềm, thấy rõ sắc mặt cô rất tệ:
Cô cãi nhau với Hiểu Hiểu à?
Không có!
An Điềm vội lùi lại một bước, cô nhìn vẻ mặt ôn hòa dịu dàng của Tô Thanh Dương, nghĩ thầm trong lòng: Cũng phải, cô đã nói rõ với Hiểu Hiểu là giữa cô và Tô Thanh Dương là không thể nào, vậy mà bây giờ lại cùng ngồi ăn cơm với Tô Thanh Dương, thế thì Hiểu Hiểu nhất định sẽ hiểu lầm! Làm sao có thể không giận chứ?
An Điềm, sao mày lại vô ý vô tứ như vậy? An Điềm thầm kiểm điểm bản thân.
Tô Thanh Dương thấy vẻ mặt hốt hoảng của An Điềm thì cười cay đắng:
Tôi có làm gì đâu, cô làm gì mà sợ thế?
Không, tôi không có sợ.
An Điềm gượng cười,
Tô tổng, tôi còn có việc, tôi xin phép đi!
An Điềm nói xong liền vội vàng chạy mất.
Còn Tô Thanh Dương thì đứng nhìn theo bóng dáng An Điềm, bất lực đứng yên tại chỗ, không đuổi theo.
Ngày hôm sau, trong phòng họp…
Chúng tôi nhận được thông báo từ tổng công ty, do Lâm Thị và Cố Thị muốn đẩy nhanh thời gian hợp tác nên việc quay quảng cáo lần này phải được hoàn thành trong vòng một tháng.
Tô Thanh Dương vừa dứt lời thì trong phòng họp lập tức vang lên bao nhiêu tiếng bàn luận:
Chuyện này sao có thể chứ? Kế hoạch ban đầu là trong vòng ba tháng, bây giờ sao lại thành một tháng?
Phải đó, bây giờ chỉ mới quay xong phần một, chưa kể đến giai đoạn hậu kì, trong một tháng là hoàn toàn không thể nào xong kịp!
Lâm Thị và Cố Thị dù gì cũng là những công ty lớn, sao có thể tùy tiện thay đổi thời gian như vậy?
Trời ơi, người ta là công ty lớn nên mới có tiền có quyền đấy!
An Điềm ngồi bên cạnh Lâm Hiểu Hiểu, tuy cũng rất lo lắng về việc đẩy nhanh tiến độ, nhưng hiện giờ việc mà cô quan tâm nhất vẫn là Lâm Hiểu Hiểu.
Từ hôm qua cho đến tận bây giờ, Lâm Hiểu Hiểu ngoài việc nói vài câu bắt buộc ra thì hầu như không tán gẫu với mình chút nào, chắc chắn là vẫn còn giận mình, mình nhất định phải tìm mọi cách dỗ dành mới được!
Nghĩ đến đây, An Điềm khẽ liếc nhìn sắc mặt Lâm Hiểu Hiểu rồi bắt chuyện:
Hiểu Hiểu, lần quay này rút ngắn thời gian lại còn có một tháng, hai chúng ta thảm rồi!
Có gì đâu mà thảm? Cô tưởng làm diễn viên dễ lắm chắc?
Lâm Hiểu Hiểu chẳng thèm nhìn An Điềm, lạnh lùng trả lời.
An Điềm cau mày, thật sự rất không quen với giọng điệu nói chuyện này của Lâm Hiểu Hiểu:
Hiểu Hiểu, cô vẫn còn giận vì chuyện hôm qua tôi ở bên cạnh Tô tổng sao?
Lâm Hiểu Hiểu quay lại liếc An Điềm một cái rồi phì cười:
Cô muốn làm gì thì làm chứ, tôi có quyền gì mà giận?
Hiểu Hiểu, chuyện ngày hôm qua tôi đã giải thích với cô rồi, cô đừng có hở chút là lại trưng cái tính tiểu thư ra được không?
An Điềm hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn giận đang bùng phát.
Tôi làm gì mà dám trưng tính tiểu thư ra với cô?
Lâm Hiểu Hiểu vẫn hậm hực,
Đúng như lời anh tôi nói, nếu mà động vào cô thì tôi sẽ không thể nào gánh nổi, cả Lâm Thị chúng tôi cũng không thể nào gánh nổi!
Hiểu Hiểu, cô nói chuyện đừng có mập mờ như vậy được không?
An Điềm không nhịn nổi nữa,
Hôm qua là do cô không nói gì với tôi mà đã ăn cơm một mình, thế thì Tô tổng mua cơm đến cho tôi có làm sao đâu? Tôi đã cố gắng giữ khoảng cách với anh ấy rồi, cô còn muốn tôi làm sao nữa?
Xoạch
một tiếng, Lâm Hiểu Hiểu đột nhiên đẩy cái ghế ra rồi đứng phắt dậy.
Ngay lập tức, cả phòng họp đang huyên náo lập tức im phăng phắc, mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn Lâm Hiểu Hiểu vừa đứng dậy, không biết cô định làm gì.
Lâm Hiểu Hiểu quay sang nhìn Tô Thanh Dương nói:
Tô tổng, về việc thời gian quay phim bị dời lên này, tôi sẽ cố hết sức phối hợp, mọi lịch trình lát nữa anh cứ bảo nhân viên gửi vào email của tôi là được.
Lâm Hiểu Hiểu nói xong lại quay sang trừng mắt với An Điềm một cái rồi nói tiếp:
Tôi ngồi ở đây đau đầu lắm, xin phép Tô tổng cho tôi về nghỉ ngơi!
Tuy Lâm Hiểu Hiểu nói là bị đau đầu, nhưng mọi người trong phòng họp không phải là bị mù, tất cả đều thấy rõ việc Lâm Hiểu Hiểu trừng mắt khó chịu với An Điềm rồi mới nói là muốn về trước.
Ngay lập tức, tất cả mọi người lại cùng chuyển ánh mắt sang nhìn An Điềm, trong lòng thầm suy đoán: Hai người họ không phải là thân đến mức cùng chia nhau cái quần sao? Sao bây giờ lại có vẻ như đang xích mích vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
An Điềm bị mọi người nhìn đến đỏ bừng mặt, bất giác cúi đầu xuống, cô thật sự không thể hiểu Hiểu Hiểu sao lại đối xử với mình như vậy!
Được rồi, vậy cô về nghỉ ngơi đi.
Tô Thanh Dương sau khi nhìn An Điềm bằng ánh mắt quan tâm thì gật đầu đồng ý.
Cảm ơn Tô tổng.
Lâm Hiểu Hiểu mặt không cảm xúc gật đầu rồi quay người đi thẳng ra khỏi phòng họp.
Mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, không thể đoán ra được là đã xảy ra chuyện gì.
Được rồi, nội dung cuộc họp đã nói xong rồi, mọi người giải tán đi.
Tô Thanh Dương đưa mắt nhìn một vòng phòng họp rồi nói.
Vâng.
Mọi người vội gật đầu rồi thu dọn tài liệu, lục tục rời khỏi phòng họp.
Khi mọi người đã ra hết rồi, An Điềm mới ngẩn ngơ thu dọn tài liệu của mình, cô nghĩ mãi mà không hiểu Hiểu Hiểu tại sao lại vì chút chuyện nhỏ mà đối xử với cô như vậy.
Lúc này, Tô Thanh Dương mới bước đến bên cạnh An Điềm.
Nhưng An Điềm lại không hề hay biết Tô Thanh Dương đã đứng kế bên, cô chỉ tiếp tục mím môi, khóe mắt bắt đầu đỏ lên.
Tô Thanh Dương đứng bên trái An Điềm, thấy đôi mi mỏng của cô khẽ rung rung, mấy chiếc răng trắng cắn lên đôi môi căng mọng, dáng vẻ rất khổ sở, bèn hỏi:
An Điềm, cô không sao chứ?
An Điềm hơi giật mình, lúc này mới phản ứng, vội ngẩng đầu lên cười với Tô Thanh Dương:
Tôi không sao.
Cãi nhau với Hiểu Hiểu à?
Có lẽ là thế.
An Điềm bất lực gật đầu, không phải là cô cãi nhau với Hiểu Hiểu, mà là Hiểu Hiểu muốn cãi nhau với cô!
Hiểu Hiểu hình như cũng không phải là người hay giận.
Tô Thanh Dương cười an ủi:
Ngày mai là phải quay liên tục rồi, thời gian cô ở bên Hiểu Hiểu vẫn còn dài, nếu có hiểu lầm thì cũng sẽ mau chóng được hóa giải thôi.
An Điềm gật đầu ngao ngán:
Mong là như vậy.