Chương 281


Nguồn: Vietwriter
Ngay sau đó, môi của hai người lập tức dính chặt vào nhau, mà lần này thì không biết là ai chủ động trước nữa.

Cố Thiên Tuấn, tôi nói cho anh nghe bí mật vừa rồi nhé, thật ra, khi anh cứu tôi, là đẹp trai nhất.
An Điềm đưa hai tay ôm lấy cổ Cố Thiên Tuấn, đưa mấy chiếc răng trắng xinh ra cắn lên môi anh, dường như đang trút ra hết tình cảm đã cố kìm nén bao lâu nay.

Sau này anh sẽ luôn ở bên em, bảo vệ em.
Bàn tay rắn chắc của Cố Thiên Tuấn ôm chặt lấy hông An Điềm, nóng như bốc lửa.
An Điềm đã say khướt, nghe Cố Thiên Tuấn nói như thế thì hài lòng nhắm chặt mắt.
Đầu óc hai người bây giờ đều trống rỗng, chỉ tuân theo bản năng gốc của cơ thể, cuối cùng, An Điềm sau khi mệt nhoài hết lần này đến lần khác đã đổ gục lên vai của Cố Thiên Tuấn rồi ngủ thiếp đi.
Còn Cố Thiên Tuấn thì vẫn rất tỉnh táo, hạnh phúc đến mức không ngủ được. Đây là lần đầu tiên An Điềm chủ động như vậy, dáng vẻ này của cô mỗi phút mỗi giây đều đẹp như một bức tranh. Anh nằm bên cạnh ngắm An Điềm say ngủ, cảm thấy bây giờ mà ngủ thì đúng là lãng phí thời gian.
Sáng hôm sau…
Thời tiết cực kì đẹp, những chú chim rừng đậu trên những nhành cây thông cất tiếng hót líu lo, ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ, rọi lên mặt đất. An Điềm sau một đêm ngủ ngon lúc này khẽ xoay cổ, từ từ mở mắt ra.
Đập ngay vào mắt cô là gương mặt đẹp trai của Cố Thiên Tuấn.
An Điềm ngẩn người mất một giây, ngay khi vừa định hét lên hốt hoảng thì tiếng hét ấy đã bị đôi môi của Cố Thiên Tuấn chặn lại.
An Điềm lập tức đẩy Cố Thiên Tuấn ra, vùng vẫy toàn thân để thoát khỏi vòng kiểm soát của anh, chợt nhận ra chạm đến chỗ nào cũng đều là sự tiếp xúc da thịt nhạy cảm. Cô mặc kệ Cố Thiên Tuấn đang nằm trên người mình, khó khăn lắm mới đưa tay ra được mà giở chăn lên nhìn lại mình.
Lúc này mới biết trên người cô, ngoại trừ Cố Thiên Tuấn ra thì chẳng còn một mảnh vải che thân.
Kí ức ngày hôm qua từ từ quay trở lại với An Điềm, cô trợn tròn mắt, lập tức hốt hoảng.
An Điềm vội vàng đưa tay đẩy mạnh vào ngực Cố Thiên Tuấn, nhất quyết không muốn cho anh ở gần mình.
Ánh mắt Cố Thiên Tuấn sáng lên, tóc mái trước trán rũ xuống che kín trán anh, do vừa rồi vật lộn với An Điềm nên tóc trên đầu có hơi rối, khiến anh trông đáng yêu một cách kì lạ.
Cố Thiên Tuấn từ từ đưa môi xuống, áp sát vào tai An Điềm:
Anh ngắm em cũng lâu lắm rồi, bây giờ em mới dậy, đừng để anh phải nhịn lâu hơn nữa.

Cố Thiên Tuấn vừa nói xong liền hôn lên môi An Điềm.

Không được!
An Điềm ngẩn người một chút rồi lập tức định thần lại, mau chóng quấn chặt lấy chăn rồi nhân lúc Cố Thiên Tuấn chưa kịp phản ứng mà nhảy xuống giường.
An Điềm vừa quấn chăn quanh mình xong, ngẩng đầu lên thì trông thấy ngay Cố Thiên Tuấn đang trần như nhộng ngồi trên giường thản nhiên nhìn cô.

Á!
An Điềm thất kinh hét toáng, vội vàng quay mặt đi rồi nói:
Cố… Cố Thiên Tuấn, anh mau mặc quần áo vào đi.


Mặc vào sẽ không thoải mái.
Giọng nói đùa bỡn của Cố Thiên Tuấn vang lên.

Anh mà không mặc vào là tôi gọi người ta đến đấy!


Gọi đi, anh đang muốn cho tất cả mọi người biết tối qua anh và em đã ở bên nhau đấy.


Anh!
An Điềm giận đùng đùng quay người lại, ánh mắt lại chạm phải Cố Thiên Tuấn đang ngồi trên giường, liền vội vàng quay đi, tức tối thở phì phò.
Cố Thiên Tuấn trông thấy dáng vẻ lóng ngóng của An Điềm thì cảm thấy rất buồn cười, bèn đưa tay lấy một cái gối che đi chỗ nhạy cảm trên người:
Được rồi, em quay người lại được rồi đấy.


Tôi không tin!
An Điềm quát.

Không tin thì anh lấy cái gối ra vậy.


Đừng!
An Điềm mím môi, bịt mắt quay người lại. Qua kẽ hở ngón tay, cô có thể trông thấy gương mặt tủm tỉm cười, khuôn ngực rắn rỏi và cơ bụng tám múi của Cố Thiên Tuấn, quan trọng nhất là chỗ nhạy cảm đã được gối che kín, chỉ hở ra đôi chân dài săn chắc của anh.
An Điềm bỏ tay xuống, ánh mắt vẫn nhìn đi nơi khác, khó chịu nói:
Cố Thiên Tuấn, anh có thể mặc quần áo vào không?


Hay là anh bỏ cái gối ra nhé?
Giọng của Cố Thiên Tuấn rất nhẹ nhàng, trông thì như đang hỏi nhưng thật ra là đang uy hiếp, anh rõ ràng có ý muốn nói với An Điềm rằng, việc anh lấy cái gối che lại là đã nể mặt cô lắm rồi.

Đừng đừng đừng!
An Điềm lập tức nhượng bộ,
Thế này là được lắm rồi.

Cố Thiên Tuấn hài lòng gật đầu,
Vậy được, em có gì muốn nói với anh không?

An Điềm giữ chặt tấm chăn trước ngực, cũng không biết phải nói gì, tối qua cô say rượu, chắc chắn đã không kiểm soát được bản thân, bây giờ gây ra họa lớn rồi, phải xử lí làm sao đây?
Trong lúc An Điềm đang hốt hoảng thì ngoài cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ cửa:
An Điềm, mở cửa! Chiều nay là mọi người phải về rồi, hôm nay cùng nhau đi tắm nước nóng lần cuối đi!

An Điềm giật bắn trong lòng, đó là giọng của đồng nghiệp cô!
Tuyệt đối không thể để họ vào được, nếu để họ nhìn thấy Cố Thiên Tuấn thì coi như xong chuyện!
An Điềm hớt hải nhìn một lượt khắp nơi, sau đó lấy cái áo ngủ trên giường, chạy vào nhà vệ sinh mặc vào, rồi lại cầm cái chăn chạy ra, đẩy Cố Thiên Tuấn nằm xuống giường rồi phủ chăn lên người anh.

Em làm gì thế?
Cố Thiên Tuấn hé tấm chăn ra, để lộ gương mặt mình.

Anh cứ nằm yên một chút, đừng có ra!
An Điềm không có thời gian giải thích với Cố Thiên Tuấn, lại lấy chăn đắp kín mặt của anh.
Lần này, Cố Thiên Tuấn không phản kháng nữa.
An Điềm hít một hơi thật sâu, đưa tay chỉnh lại tóc của mình rồi cúi đầu chỉnh lại quần áo, chợt nhận ra trên ngực mình vẫn còn hằn lại dấu hôn của Cố Thiên Tuấn!
An Điềm vội vàng kéo cao cổ áo ngủ, che kín phần cổ của mình, sau đó giả vờ như vừa mới thức dậy, ngái ngủ ngáp ngắn ngáp dài mở cửa ra.
Hai đồng nghiệp A và B đứng trước cửa, phấn khích nói với An Điềm:
An Điềm, bọn tôi mới tìm thấy một suối nước nóng hay lắm, mấy ngày trước chưa có dịp đi ngâm, hôm nay chúng ta cùng đi đi!


Ha ha, không cần đâu, hôm nay tôi thấy trong người không khỏe lắm, chỉ muốn nằm dài trong phòng nghỉ ngơi thôi.
An Điềm vừa cười vừa lo lắng Cố Thiên Tuấn nắm trên giường sẽ gây ra động tĩnh gì đó.

Thế à?
Hai đồng nghiệp của An Điềm tiếc nuối, sau đó gật đầu nói:
Thôi cũng được, chiều nay là về rồi, cô nghỉ ngơi đi nhé.


Ừ, cảm ơn.
An Điềm thở phào nhẹ nhõm.

Thôi không còn việc gì nữa, chúng tôi đi đây.
Đồng nghiệp A kéo tay đồng nghiệp B, định rời đi.
Nhưng đúng lúc đó, đồng nghiệp B tinh mắt lại chợt nhìn vào trong phòng An Điềm, ngạc nhiên hỏi:
Ơ, An Điềm, trong phòng cô còn có người khác nữa à?


Hả?
An Điềm lập tức sợ đến mức toát mồ hôi hột, cô quay lại nhìn vào trong phòng, đứng chắn trước cửa cười nói:
Đâu có, trong phòng chỉ có một mình tôi thôi!


Không lẽ do tôi hoa mắt?
Đồng nghiệp B gãi đầu thắc mắc nói,
Nhưng vừa rồi rõ ràng tôi trông thấy cái… cái chăn của cô động đậy mà!


Ha ha, sao có thể chứ?
An Điềm cười khô khốc,
Trong phòng tôi sao có thể có ai khác? Chắc chắn là do cô hoa mắt rồi!


Thôi được.
Đồng nghiệp B nhíu mày, sau đó kéo tay đồng nghiệp A,
Vậy chúng tôi đi đây!


Khoan đã!
Đồng nghiệp A đột nhiên ghì tay đồng nghiệp B lại, cô ta nghĩ một lát rồi nhìn An Điềm nói,
Đột nhiên tôi không muốn đi tắm suối nước nóng nữa, hay là vào phòng cô ngồi chơi chút nhé?

Đồng nghiệp A vừa nói xong, An Điềm chỉ mới nhẹ nhõm trong lòng lại lập tức căng thẳng, cô cố nhoẻn miệng cười nói:
Thôi đừng vào thì hơn, phòng tôi vẫn chưa dọn, trông bừa bộn lắm!

Đồng nghiệp A thấy dáng vẻ của An Điềm như thế thì lại càng tò mò, mấy ngày nay ở suối nước nóng dường như xảy ra khá nhiều chuyện lạ, trước tiên là Tô tổng đột nhiên đi đâu mất, sau đó thì Lâm Hiểu Hiểu và Lâm Kính Trạch vô duyên vô cớ bỏ về trước, và có vẻ như Cố tổng của tập đoàn Cố Thị cũng đã đến đây!

Có gì đâu, bừa bộn hay không không quan trọng, chỉ là ngồi chơi chút thôi mà!
Đồng nghiệp A nói xong thì liền kéo tay đồng nghiệp B xông thẳng vào phòng An Điềm.

Này này này, hai người chờ đã!
An Điềm vội vàng chạy ra chắn trước mặt họ, nhất quyết không cho họ vào, bởi nếu họ mà vào rồi trông thấy Cố Thiên Tuấn trong phòng cô thì cô coi như tiêu đời!

An Điềm, có phải cô đang giấu anh nào trong phòng không?
Đồng nghiệp A cười ám muội,
Có bạn trai rồi mà không cho chúng tôi gặp, thảo nào cả ngày cứ trốn trong phòng, thì ra là muốn cùng tận hưởng với bạn trai mới!


Không phải đâu.
An Điềm lắc đầu lia lịa,
Mọi người nghĩ đi đâu vậy? Tôi hoàn toàn chẳng có bạn trai gì cả!


Nếu không có bạn trai thì cho chúng tôi vào đi!
Đồng nghiệp A dứt lời lại xông vào trong, khui ra điều mà người khác muốn giấu chính là việc mà cô ta thích nhất!

Đừng mà, hai người…


Hai người đang làm gì vậy?

Khi An Điềm và hai đồng nghiệp kia đang giằng co thì Tô Thanh Dương chợt mau chóng bước đến, nét mặt anh có hơi tiều tụy, hai mắt thâm quầng, tròng mắt đỏ hoe, dường như cả đêm đã không ngủ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai.