Chương 325
-
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
- Vô Danh
- 1480 chữ
- 2020-01-31 10:01:14
Nguồn: Vietwriter
Em...
Lâm Kính Trạch nhìn Thẩm Sở Hà, đột nhiên thấy chạnh lòng, anh bình tĩnh lại, bất lực nói,
Được, vậy em định tiếp theo sẽ làm gì đây?
Bên Mỹ có một trường đại học mời bố tôi qua đó làm giáo sư, tôi cảm thấy, xảy ra chuyện như vậy, người thích sĩ diện như ông nhất định sẽ đi thôi.
Thẩm Sở Hà chậm rãi nói dự định của mình,
Tôi phải khiến cho người phụ nữ đó mất hết thể diện, sau đó để tất cả mọi người đều biết chuyện bà ta dụ dỗ học trò của chồng.
Thẩm Sở Hà nói đến đây, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Kính Trạch, tiếp tục nói:
Không những như vậy, tôi sẽ theo dõi người đàn bà này cả đời, nếu có thể, mỗi khi bà ta bắt đầu cuộc sống mới thì tôi sẽ tiếp tục phá hoại cho đến khi bà ta chết mới thôi.
Lâm Kính Trạch bị ánh mắt thù hận của Thẩm Sở Hà làm cho hoảng sợ: Đây thật là Thẩm Sở Hà mà mình quen biết sao?!
Nhưng bất luận thế nào, những chuyện sau này đúng thật phát triển theo kế hoạch của Thẩm Sở Hà…
Khi mẹ kế của Thẩm Sở Hà mất hết danh tiếng thì ly hôn vơi bố của cô, không được một đồng cắc nào cả, sau đó Thẩm Sở Hà cũng đi theo bố đến Mỹ sinh sống theo mong muốn.
Đồng thời, vì chuyện này mà cuộc sống của Lâm Kính Trạch cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, chuyện anh và sư mẫu đã được chuyển thể thành nhiều phiên bản ở thành phố đó.
Sau đó, Lâm Kính Trạch đến phát triển ở thành phố H.
Nhưng, từ sau đó, Lâm Kính Trạch vẫn không quên được Thẩm Sở Hà, dù anh biết con người Thẩm Sở Hà đầy toan tính, dù danh tiếng của anh vì Thẩm Sở Hà mà bị ảnh hưởng, nhưng anh chưa từng trách Thẩm Sở Hà.
Chỉ là anh cảm thấy tiếc nuối, không quen biết Thẩm Sở Hà sớm hơn, sau đó bảo vệ cô cho tốt.
Bao năm qua, Lâm Kính Trạch giấu mọi người nhớ về Thẩm Sở Hà, anh biết cô đã thi vào một học viện nghệ thuật nổi tiếng ở Mỹ, cũng biết hôm nay cô vừa tốt nghiệp, còn được nhận hai học vị thiết kế trang sức và thiết kế thời trang nữa.
Lâm Kính Trạch cho rằng, Thẩm Sở Hà sẽ sống ở Mỹ cả đời, hai người sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, nhưng không ngờ, bốn năm sau, anh lại thấy tên và hình của cô ấy trong danh sách nhân viên ứng tuyển!
Mấy năm qua em vẫn khỏe chứ?
Lâm Kính Trạch nhớ về chuyện quá khứ xong thì buộc miệng hỏi thăm.
Vẫn khỏe ạ!
Thẩm Sở Hà cười, nụ cười hiền hòa ấm áp trên khuôn mặt, khuôn mặt sáng sủa như ánh mặt trời, cũng hình như đã quên hết những chuyện năm xưa rồi.
Sức khỏe của giáo sư Thẩm vẫn khỏe chứ?
Lâm Kính Trạch cố gắng để bản thân già dặn hơn.
Vẫn như trước thôi, tiếp tục tịnh dưỡng ở Mỹ.
Ừ.
Lâm Kính Trạch gật đầu,
Vậy em về Mỹ từ khi nào thế?
Khoảng một tuần trước.
Về đây lâu như vậy sao không đến chào hỏi?
Lâm Kính Trạch trông có vẻ đang trách cô.
Thời gian trước bận một số việc. Nhưng chẳng phải là bây giờ em đã đến rồi sao?
Thẩm Sở Hà trả lời,
Nếu như anh Lâm không vui thì tối nay em mời anh ăn cơm được không?
Đương nhiên là được rồi!
Lâm Kính Trạch gật đầu,
Nhưng, em chắc là đến công ty anh ứng tuyển chứ? Em giỏi giang thế mà.
Anh Lâm anh khen em thế làm em ngại lắm!
Thẩm Sở Hà vui vẻ cười,
Dự án lần này là công ty anh, Cố Thị còn có Tô Thị hợp tác với nhau, nếu em trúng tuyển thì đây còn là vinh dự của em!
Bầu không khí trò chuyện cho đến bây giờ đều rất ôn hòa, hai người gần như quên hết chuyện năm xưa.
Song, Lâm Kính Trạch biết bản thân không quên, cũng biết Thẩm Sở Hà từ nước Mỹ xa xôi đến đây, không chỉ vì dự án này mà thôi.
Nếu vì mục đích khác vào nhóm dự án, anh có thể quan sát thêm để xem mục đích đối phương là gì, bản thân cũng phải chuẩn bị cho tốt.
Nhưng đối mặt với Thẩm Sở Hà, Lâm Kính Trạch không bình tĩnh được như thế, chỉ cần cô mở lời, anh đều sẽ giúp cô, anh chỉ hy vọng, cô đừng gạt anh nữa.
Nụ cười trên mặt Lâm Kính Trạch nhạt dần đi, anh nhìn Thẩm Sở Hà, nghiêm túc hỏi:
Sở Hà, anh hy vọng em đừng giấu anh chuyện gì nữa. Em đến thành phố H là vì cái gì?
Thẩm Sở Hà thấy bộ dạng nghiêm túc của Lâm Kính Trạch, đầu tiên cô sững sờ, sau đó đột nhiên cười:
Anh Lâm, hình như trong lòng anh vẫn còn chấp niệm.
Lâm Kính Trạch không nói gì cả, vẫn nhìn Thẩm Sở Hà.
Đương nhiên là có chấp niệm! Chấp niệm đó chính là em! Trái tim Lâm Kính Trạch đang nói với Thẩm Sở Hà. Làm sao mà anh có thể quên được cô bé năm xưa khiên mình hoảng sợ và thương xót chứ!
Được rồi được rồi, nói cho anh biết cũng không sao.
Thẩm Sở Hà cười xong rồi nói,
Em đến thành phố H, bao gồm việc tham gia vào dự án này là vì một người bạn!
Bạn trai?
Lâm Kính Trạch cũng không biết tại sao mình lại đặt ra nghi vấn nhanh như vậy.
Không phải bạn trai.
Thẩm Sở Hà cười,
Nhưng quả thực đây cũng là người bạn có mối quan hệ đặc biệt!
Lâm Kính Trạch há hốc miệng, muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi.
Dù sao, Thẩm Sở Hà tiết lộ như vậy rồi cũng xem như là đã tin tưởng mình lắm, cô ấy có việc cần làm của cô ấy, nếu có thể nói ra thì cũng đã nói rồi, không nói, tức là mình không thể biết.
Được rồi!
Cuối cùng Lâm Kính Trạch cũng gật đầu, anh đứng lên, đến trước mặt Thẩm Sở Hà đưa tay ra,
Bây giờ em đã là thành viên thiết kế của dự án rồi.
Vậy tức là, em đã trúng tuyển rồi phải không?
Thẩm Sở Hà tinh nghịch nói,
Niềm vui đến thật bất ngờ!
Đúng, niềm vui đến bất ngờ lắm.
Trên mặt Lâm Kính Trạch cười,
Em muốn đến dự án bây giờ, hay là chuẩn bị vài ngày rồi đi?
Hôm nay đi đi.
Thẩm Sở Hà cười,
Sẵn chào hỏi đồng nghiệp, sau đó mời anh ăn trưa được không?
Được!
Lâm Kính Trạch đồng ý.
Việc không thể chậm trễ, hai người thương lượng xong thì rời văn phòng, đến công ty Tô Thị.
Trong văn phòng nhóm dự án của Tô Thị…
Vì Dương Thanh Lộ xảy ra chuyện, Chu Mộng Chỉ lại xin nghỉ phép, Trương Hiển Hy cũng chỉ nói những câu quan trọng, nên những việc không quá quan trọng nhưng vẫn phải làm đều rải đều lên các thành viên trong văn phòng.
Không những như vậy, do được Tô Thanh Dương coi trọng và An Điềm cũng có năng lực nghiệp vụ nên nhân viên trong văn phòng đều xem An Điềm là nhóm trưởng, có chuyện gì cũng tìm cô giải quyết.
Bây giờ, An Điềm bận đến tối mắt tối mũi, mong muốn mình có ba đầu sáu tay để làm việc.
Lúc này, Khưu Doanh Doanh đi vệ sinh xông vào văn phòng, cô lao đến bàn làm việc của An Điềm, bí hiểm nỏi:
Chị An Điềm, chị An Điềm, em nói chị biết chuyện này!
Trời ơi, Doanh Doanh, chị không muốn nghe chuyện về chú đẹp trai của em nữa đâu, em để chị yên tĩnh làm việc đi!
An Điềm dán mắt vào bảng biểu trên máy vi tính, nói mà cũng không ngẩng đầu lên được.
Khưu Doanh Doanh trợn mắt nói:
Em vốn dĩ cũng không muốn nói chuyện của chú đẹp trai, lúc em đi vệ sinh nghe được một tin đặc biệt.
Có phải là ai đó lại bắt cá hai tay không? Hay là ai cầu hôn ai rồi?
An Điềm trợn mắt còn ghê hơn cả Khưu Doanh Doanh.
Không phải, vừa nãy em đi vệ sinh, nghe Lily nói điện thoại, cô ấy...