Chương 334
-
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
- Vô Danh
- 1637 chữ
- 2020-01-31 10:01:16
Nguồn: Vietwriter
Cố Thiên Tuấn, tôi…
An Điềm thở hổn hển, dùng chút lí trí còn sót lại của mình để nói,
Tôi… tôi đến đây để hỏi anh một việc…
Được rồi, hỏi đi!
Nhưng trong tình huống này, An Điềm dù cố gắng cách mấy cũng không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Trong lúc đó, tại sảnh tầng một của tòa nhà công ty Cố Thị…
Khưu Doanh Doanh nhìn điện thoại trong tay rồi bất mãn lầm bầm:
Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Sao gần một tiếng rồi mà chị An Điềm vẫn còn chưa xuống, gọi điện cũng không nghe máy?
Lúc này thì Chu Hán Khanh sau khi đưa Chu Mộng Chỉ đến viện thẩm mỹ cũng vừa về đến sảnh, trong lòng đang buồn bực vô cùng, không hiểu Chu Mộng Chỉ rốt cuộc bị làm sao mà cứ kiên quyết muốn đi phẫu thuật thẩm mỹ, còn nói trước khi Dương Thanh Lộ chết thì cô đã muốn đi chỉnh hình rồi, hôm nay bất luận giá nào cũng phải đi.
Nếu không phải Chu Hán Khanh lấy lí do
Cố Thiên Tuấn có thể sẽ không thích
ra để ngăn Chu Mộng Chỉ lại thì hôm nay có khi cô ta đã đòi sống đòi chết leo lên bàn phẫu thuật rồi, huống hồ ngày mai còn là ngày nghỉ cuối cùng của Chu Mộng Chỉ, anh ta sao có thể để cô ta làm bậy? Thế nên chỉ miễn cưỡng cho Chu Mộng Chỉ tiêm vài liều thuốc căng da mặt rồi bắt cô ta quay về biệt thự ngay.
Chu Hán Khanh cảm thấy mình nhất định phải đi gặp Cố Thiên Tuấn nói chuyện cho ra lẽ, vì chỉ có Cố Thiên Tuấn mới có thể thuyết phục được Chu Mộng Chỉ không đi phẫu thuật thẩm mỹ nữa.
Chu Hán Khanh bước qua sảnh, lúc vừa định bước vào thang máy thì chợt liếc mắt trông thấy Khưu Doanh Doanh đang ngồi trên ghế sofa, anh ta liền lùi lại một bước rồi đi đến trước quầy lễ tân.
Chào, Tiểu Lý.
Chu Hán Khanh hất cằm chỉ về phía Khưu Doanh Doanh,
Cô gái đó là ai thế?
Tiểu Lý lắc đầu:
Hôm nay nhân viên hành chính tiếp cô ấy, sau đó hình như có đưa cô ấy đi gặp trợ lí Cao, những việc còn lại thì tôi không biết.
Nhân viên hành chính đưa đi sao?
Chu Hán Khanh cau mày suy tư một lúc, nhìn dáng vẻ cô gái này thì tuổi vẫn còn rất trẻ, cũng không có trợ lí đi cùng, xem ra không phải đến để bàn chuyện làm ăn, thế mà bên hành chính vẫn tiếp đãi nhiệt tình, như vậy tính ra cô ta cũng khá có địa vị.
Nghĩ thế, Chu Hán Khanh liền nhoẻn miệng cười rồi bước đến trước mặt Khưu Doanh Doanh:
Chào cô, cho hỏi tôi có thể giúp gì cho cô không?
Khưu Doanh Doanh ngẩng đầu lên, trông thấy một người đàn ông có khí chất cực kì trưởng thành và trầm ổn đứng trước mặt mình, tuy vóc dáng không phải quá nổi trội nhưng cũng vẫn là một ông chú đẹp trai, nếu so với Cố tổng hay Tô tổng và Lâm tổng thì cũng không thua kém là bao.
Cảm ơm, không cần đâu ạ.
Khưu Doanh Doanh lịch sự lắc đầu.
Thế à?
Chu Hán Khanh gật đầu,
Vậy mạo muội hỏi cô một câu, cô đang ngồi đây chờ ai đó, hay là…?
Chậc…
Khưu Doanh Doanh ngập ngừng, bởi một người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt rồi còn hỏi cô như vậy, cô cảm thấy có hơi lạ.
Ha ha.
Chu Hán Khanh cũng phát hiện ra vẻ cảnh giác của Khưu Doanh Doanh.
Đột nhiên nhớ lại lúc nãy nhân viên lễ tân có nói, cô gái này đến tìm Cao Lỗi, Chu Hán Khanh liền mỉm cười chủ động nhắc đến Cao Lỗi:
Tôi là giám đốc phòng marketing, là đồng nghiệp của Cao Lỗi, thường hay đi công tác với anh ấy.
Nghe Chu Hán Khanh nhắc đến Cao Lỗi, Khưu Doanh Doanh mới bớt cảnh giác, cô gật đầu cười với Chu Hán Khanh:
À, thì ra là đồng nghiệp của chú đẹp trai.
Chú đẹp trai?
Ha ha, chính là trợ lí Cao Lỗi đấy.
Khưu Doanh Doanh ngượng ngùng gãi đầu giải thích,
Bình thường tôi gọi anh ấy là chú đẹp trai quen rồi.
Chu Hán Khanh hiểu ra, liền hỏi:
Tức là, cô là bạn gái của trợ lí Cao?
Khưu Doanh Doanh xấu hổ cúi đầu, lí nhí
vâng
một tiếng.
Thì ra là thế, ánh mắt Chu Hán Khanh lập tức quét một lượt trên gương mặt non choẹt của Khưu Doanh Doanh: Không ngờ Cao Lỗi lại thích loại con gái này, vậy bây giờ mình phải để lại chút ấn tượng tốt, có khi sau này sẽ có ích.
Nghĩ thế, Chu Hán Khanh bèn nói:
Bây giờ cô đang đợi ai đó hay là định về vậy? Có cần tôi sắp xếp tài xế chở cô về nhà không?
Tôi…
Khưu Doanh Doanh mấp máy môi, cô định bảo là mình đang chờ An Điềm, nhưng rồi nghĩ lại, cảm thấy người đàn ông này là đồng nghiệp của chú đẹp trai, nếu để anh ta biết mình bảo An Điềm đi hỏi Cố tổng về chuyện của Susan, vậy thì không chừng sẽ truyền đến tai chú đẹp trai, như thế thì sẽ không hay.
Khưu Doanh Doanh nghĩ như vậy nên chỉ cười nói:
Tôi không đợi ai cả, chỉ là có hơi mệt nên ngồi nghỉ một chút thôi, lát nữa tôi sẽ tự về, cảm ơn anh nhiều!
Đừng khách sáo.
Chu Hán Khanh cười với Khưu Doanh Doanh, cảm thấy ấn tượng mình tạo ra cho Khưu Doanh Doanh vậy cũng ổn rồi, thế nên gật đầu với cô rồi đi về phía thang máy.
Văn phòng của Cố Thiên Tuấn nằm ở tầng cao nhất, bây giờ lại còn là lúc vừa mới hết giờ nghỉ trưa, các nhân viên công ty ra ra vào vào thang máy liên tục, thế nên Chu Hán Khanh phải đợi rất lâu thì mới lên đến được văn phòng Cố Thiên Tuấn.
Chu Hán Khanh gõ cửa, nhưng đợi mãi không thấy ai trả lời, bèn vừa gõ cửa vừa hỏi vọng vào trong:
Thiên Tuấn, tôi vào được không?
Ngay lúc đó thì cửa được mở ra, và người đứng ở cửa là Susan.
Susan mang cặp kính màu nâu nhạt, mái tóc đen dài thả ra đến tận eo, mặc bộ váy công sở màu đen, bên ngoài khoác chiếc áo khoác ngắn màu đỏ, trên tay cầm một tập hồ sơ, nở nụ cười lịch sự trên gương mặt được trang điểm tinh tế của mình:
Chào giám đốc Chu, cho hỏi anh có việc gì không?
Cho dù cách đây một tuần thì Susan đã thay đổi thành dáng vẻ thế này, nhưng Chu Hán Khanh vẫn chưa thể nào quen được, anh ta hơi ngẩn người một lúc rồi mới hỏi:
Cố tổng đâu? Tôi tìm cậu ấy có chút việc.
Vừa nãy Cố tổng sau khi xong việc đã cùng trợ lí Cao đi dùng cơm rồi, chắc khoảng một tiếng sau mới về.
Thế à?
Chu Hán Khanh gật đầu,
Thôi được, vậy một tiếng sau tôi quay lại.
Chào giám đốc Chu.
Susan mỉm cười, dõi mắt tiễn Chu Hán Khanh rời đi.
Sau đó cô đóng cửa lại, quay người nhìn một mớ tài liệu nằm tứ tán trên bàn Cố Thiên Tuấn rồi âm thầm thở dài: Chắc mình phải mất rất nhiều thời gian mới dọn dẹp xong mớ lộn xộn trong văn phòng này đây!
Ở dưới này, Khưu Doanh Doanh sau khi thấy Chu Hán Khanh vừa bước vào thang máy thì liền trông thấy An Điềm đang thở hổn hển bước ra từ một thang máy khác.
Chị An Điềm, cuối cùng chị cũng xuống rồi!
Khưu Doanh Doanh lập tức bước đến đón,
Đã gần một tiếng rưỡi đồng hồ rồi, chị làm gì thế? Ơ, chị An Điềm, sao mặt chị lại đỏ thế này? Còn cổ thì lại tím bầm cả lên, chị… ưm ưm ưm…
Khưu Doanh Doanh còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị An Điềm bịt chặt miệng rồi kéo ra khỏi sảnh.
An Điềm vẫn cứ vừa bịt miệng Khưu Doanh Doanh vừa sa sầm nét mặt:
Thứ nhất, không được nói lớn, thứ hai, chị đã hỏi được chuyện của Susan rồi, thứ ba, sau khi chị nói cho em biết chuyện của Susan thì em phải ngoan ngoãn theo chị về công ty, không được hỏi bất kì chuyện gì khác nữa! Nếu em có thể làm được những chuyện ấy thì mau chớp mắt, còn nếu không làm được thì cả đời này chị sẽ bịt miệng em thế này!
An Điềm thật sự đang muốn khóc trong lòng, khuôn mặt cô lúc này đỏ bừng bừng, môi đã bị Cố Thiên Tuấn hôn cho sưng vù, khắp nơi trên cơ thể đều có dấu vết của Cố Thiên Tuấn gây ra.
Vừa rồi ở văn phòng Cố Thiên Tuấn, nhiều lần cô có cảm giác như mình đã lên đến chín tầng mây, khi vừa lấy lại được ý thức thì Cố Thiên Tuấn lại tấn công lần nữa, nếu không phải cô khổ sở kêu đau rồi cầu xin Cố Thiên Tuấn dừng lại thì An Điềm nghĩ có khi mình đã bỏ xác ở văn phòng đó rồi.