Chương 343


Nguồn: Vietwriter
Nghe Cố Thiên Tuấn nói vậy, Chu Mộng Chỉ mới từ từ cảm thấy khá hơn, bèn ngoan ngoãn gật đầu:
Vậy được, Thiên Tuấn, anh đi làm việc đi. Nhưng mà, sau khi xong việc rồi nhất định phải về với em đấy!


Đương nhiên!
Cố Thiên Tuấn mỉm cười với Chu Mộng Chỉ,
Anh họ cũng đến cùng với anh, hôm nay việc của anh ấy không nhiều nên cứ để anh ấy ở lại với em đi, chứ nếu để em một mình thì chắc em sẽ buồn lắm.


Cảm ơn anh, Thiên Tuấn.
Chu Mộng Chỉ nói xong định sà vào lòng Cố Thiên Tuấn.
Nhưng Cố Thiên Tuấn lập tức làm như vô tình lùi về một bước, sau đó nhìn đồng hồ rồi ngẩng đầu lên nói với Chu Mộng Chỉ:
Mộng Chỉ, anh phải đi đây, em nghỉ ngơi đi nhé.

Chu Mộng Chỉ vừa mới sà vào không khí, thẫn thờ gật đầu:
Vâng.

Cố Thiên Tuấn vừa quay lưng đi thì vẻ dịu dàng trên mặt lập tức mất sạch: Sắp rồi, những ngày tháng thế này sắp kết thúc rồi, mình nhất định phải cố kiên trì đến cùng!
Cố Thiên Tuấn đi được một lúc, Chu Hán Khanh liền bước vào phòng ngủ.
Chu Mộng Chỉ đang ngồi ngẩn người trên giường, thấy Chu Hán Khanh đến cũng chỉ nhướn mắt lên một chút rồi lại tiếp tục suy tư.

Chuyện của em ở công ty, anh đã nghe Thiên Tuấn nói rồi, nếu em không muốn tiếp tục làm việc nữa thì về nhà đi.
Chu Hán Khanh biết Chu Mộng Chỉ là một người rất nhạy cảm và có lòng tự tôn cao, xảy ra chuyện như vậy ở ngay trước mặt bao nhiêu đồng nghiệp chắc chắn sẽ khiến cô thấy rất khó chịu.
Ban đầu Chu Hán Khanh muốn cho Chu Mộng Chỉ đi làm để có thể rèn luyện một chút, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thôi đi vậy, không nên để cô phải chịu khổ nữa, cứ vô lo vô nghĩ mà làm phu nhân cao ngạo cả đời cũng tốt, dù sao anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh để bảo vệ cô.

Cái công việc chết toi đó, ai mà thèm làm chứ?
Chu Mộng Chỉ vừa bĩu môi vừa ngồi hẳn người dậy,
Chỉ có điều, cho dù em có từ bỏ thì cũng không thể lén lút từ bỏ thế này được, sẽ rất mất mặt!


Thế em định làm gì?
Chu Hán Khanh vừa nói vừa đắp chăn lên cho Chu Mộng Chỉ.

Dù sao bản thảo thiết kế của nhóm cũng đã được chọn ra rồi, vài ngày nữa sẽ làm ra thành phẩm rồi tung ra thị trường, đến lúc đó Thiên Tuấn sẽ đến công ty…
Chu Mộng Chỉ nói đến đây chợt đắc ý nhìn Chu Hán Khanh,
Em đã có cách, không những có thể khiến em có lí do chính đáng để nghỉ việc mà còn xử lí được đám người không biết trời cao đất dày kia nữa!


Hả?
Thấy vẻ đắc ý của Chu Mộng Chỉ, Chu Hán Khanh chợt thấy buồn cười,
Em nói anh nghe thử xem.


Em không nói anh nghe đâu, em sẽ tự làm!
Chu Mộng Chỉ nghiêng đầu đáp.

Rồi rồi rồi, đến lúc đó anh chỉ cần nghe em báo tin vui thôi.
Chu Hán Khanh xoa đầu Chu Mộng Chỉ, không hỏi thêm nữa.
Chu Hán Khanh biết rõ, tuy Chu Mộng Chỉ có lúc quá đa nghi nhạy cảm, mỗi khi quyết định việc lớn thì có hơi bốc đồng, nhưng nếu đối phó với đám người nhãi nhép thì trí thông minh của Chu Mộng Chỉ thừa sức để xử lí.

Anh cứ chờ đến lúc đó đi!
Chu Mộng Chỉ phẩy tay nói chắc như đinh đóng cột,
Khi đó, em chắc chắn sẽ có một lí do chính đáng để thôi việc, vừa hay ngày hẹn phẫu thuật của em cũng sắp đến rồi, em sẽ tranh thủ lúc không đi làm mà nghỉ ngơi tịnh dưỡng, chờ ngày phẫu thuật.


Mộng Chỉ, em nói cái gì?
Chu Hán Khanh vừa nghe Chu Mộng Chỉ nói như vậy thì lập tức giật mình đứng phắt dậy,
Không phải anh đã bảo Cố Thiên Tuấn gọi điện cho em rồi sao? Sao em vẫn cứ kiên quyết muốn đi phẫu thuật thẩm mỹ?


Anh làm cái gì mà kích động vậy?
Chu Mộng Chỉ bất mãn liếc nhìn Chu Hán Khanh,
Em còn chưa mắng anh cái tội đi mách với Thiên Tuấn đấy!


Mộng Chỉ, em đã rất đẹp rồi, tại sao nhất định phải đi chỉnh sửa? Không lẽ Cố Thiên Tuấn cũng đồng ý cho em đi phẫu thuật sao?
Chu Hán Khanh lắc đầu, có hơi tức giận.

Em vẫn muốn trở nên đẹp hơn nữa!
Chu Mộng Chỉ gân cổ,
Thiên Tuấn nói rồi, cho dù em làm gì thì anh ấy cũng ủng hộ em!


Nhưng việc phẫu thuật sẽ tổn hại đến sức khỏe của em, Thiên Tuấn sao có thể chấp nhận cho em làm bậy như thế?
Chu Hán Khanh thật sự giận dữ.

Anh ăn nói cái kiểu gì thế? Thiên Tuấn làm vậy là ủng hộ em!
Chu Mộng Chỉ cũng nổi giận,
Anh tưởng Thiên Tuấn cũng giống như anh sao? Suốt ngày quản chuyện thiên hạ rồi quản luôn em!


Anh làm thế là vì muốn tốt cho em!
Chu Hán Khanh dốc lòng khuyên nhủ,
Cố Thiên Tuấn ngoài miệng nói là ủng hộ em, nhưng theo anh thấy thì hình như Cố Thiên Tuấn không còn quan tâm em nữa!

Chu Hán Khanh vừa nói đến đó thì Chu Mộng Chỉ lập tức như một con mèo vừa bị giẫm phải đuôi, lồng lộn gào lên:
Chu Hán Khanh! Anh đang nói bậy bạ gì thế? Thiên Tuấn là người quan tâm tôi nhất!


Nếu anh ta quan tâm đến em thì có để cho em tự làm hại mình không? Có cho phép đám bác sĩ đó động dao kéo vào mặt em không?
Chu Hán Khanh hỏi lại,
Còn nữa, đã mấy tháng rồi? Cố Thiên Tuấn ngày nào cũng lấy lí do công việc bận rộn, không về nhà với em, thời gian anh ta ở bên em còn không bằng một phần ba thời gian anh ở bên em nữa!

Thật ra, từ mấy ngày trước, Chu Hán Khanh đã bắt đầu để ý việc này rồi, chỉ là do Cố Thiên Tuấn tuy không dành nhiều thời gian, nhưng thật ra ở các mặt khác thì vẫn rất tốt với Chu Mộng Chỉ. Túi xách hàng hiệu, trang sức, bất ngờ, Cố Thiên Tuấn lâu lâu vẫn mua về cho Chu Mộng Chỉ.
Nhưng thời gian trôi qua, Chu Hán Khanh càng ngày càng cảm thấy không ổn, bởi cho dù Cố Thiên Tuấn có bận đến đâu thì vẫn nên dành thời gian cho Chu Mộng Chỉ chứ, nhưng Cố Thiên Tuấn lúc nào cũng không có thời gian!
Chu Hán Khanh vốn định quan sát thêm một thời gian nữa rồi mới kết luận, bởi vì thời gian này Chu Mộng Chỉ khó khăn lắm mới không suy nghĩ lung tung, anh không thể khiến cô thêm phiền lòng.
Nhưng bây giờ, Cố Thiên Tuấn lại chấp nhận cho Chu Mộng Chỉ đi phẫu thuật thẩm mỹ, chuyện này khiến Chu Hán Khanh cảm thấy, Cố Thiên Tuấn thật sự quá bất thường rồi!

Đó là vì công việc của Thiên Tuấn thật sự quá bận, nên mới không có thời gian ở bên cạnh tôi!
Chu Mộng Chỉ vẫn bất chấp hình tượng mà quát vào mặt Chu Hán Khanh.

Cho dù công việc có bận đến đâu thì cũng vẫn sẽ có một chút thời gian về nhà với em chứ, không phải sao? Nhưng anh ta tại sao suốt một thời gian dài như vậy lại không về nhà?


Vừa rồi không phải anh ấy đã đến rồi sao? Do không ở bên tôi được, anh ấy còn xin lỗi tôi nữa!
Giọng của Chu Mộng Chỉ càng lúc càng lớn, cô ta nghiến răng chất vấn Chu Hán Khanh,
Đừng tưởng tôi không biết, mấy chuyện xảy ra ở công ty đa phần đều liên quan đến anh! Nếu không phải tại anh thì Thiên Tuấn đâu có bận đến mức không ở bên cạnh tôi được!


Anh…
Chu Hán Khanh mấp máy môi, nhất thời không nói được gì.
Đúng rồi, Cố Thiên Tuấn vừa rồi không phải mới đến thăm Mộng Chỉ sao?
Mấy chuyện gần đây khiến Cố Thiên Tuấn đau đầu, cũng đúng là do cấp dưới của mình đã sơ suất gây ra.
Những điều Mộng Chỉ nói rõ ràng đều là sự thật, nhưng mà tại sao, mình lại cứ cảm thấy vẫn có gì đó không ổn vậy?
Thấy Chu Hán Khanh không nói gì nữa, Chu Mộng Chỉ liền cười khẩy rồi cảnh cáo:
Vậy nên, Chu Hán Khanh, sau này ở trước mặt tôi đừng có nói mấy lời phá hoại tình cảm giữa tôi và Thiên Tuấn nữa! Trừ phi anh muốn tôi ghét anh, trừ phi anh không muốn ở lại đây nữa!


Mộng Chỉ…
Chu Hán Khanh há hốc mồm, hốt hoảng vô cùng,
Mộng Chỉ, anh đối xử với em thế nào, em còn chưa rõ sao? Sao em có thể nói với anh như vậy?

Chu Mộng Chỉ khoanh tay trước ngực, khó chịu hừ một tiếng:
Lúc trước anh đúng là rất thật lòng thật dạ với tôi, nhưng mà bây giờ thì tôi không biết nữa rồi! Anh nhìn cách cư xử dạo này của anh xem!


Mộng Chỉ! Anh…


Đủ rồi đủ rồi, đừng nói nữa! Tôi thấy bực mình lắm rồi đấy!
Chu Mộng Chỉ nhăn mặt phẩy tay,
Tôi phải xuống ăn cơm, anh đi làm việc của mình đi!

Chu Mộng Chỉ nói xong liền mang dép vào rồi bước xuống lầu.

Mộng Chỉ, Mộng Chỉ!
Chu Hán Khanh vội vàng bước lên, định nói gì đó, nhưng Chu Mộng Chỉ không thèm quay đầu nhìn anh ta mà đi thẳng xuống lầu.
Chu Hán Khanh đứng ngây người tại chỗ, khẽ thở dài. Anh ta đưa tay xoa xoa cái trán nhức nhối của mình, cứ cảm thấy có gì đó không ổn, rốt cuộc vấn đề ở đâu chứ?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai.