Chương 490
-
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
- Vô Danh
- 1544 chữ
- 2020-01-31 10:01:46
Nguồn: Vietwriter
60490.Sáng chủ nhật, có một chiếc xe trông rất bình thường đỗ lại ở một chỗ không xa khu nhà giàu.
Lâm Hiểu Hiểu đeo kính đen ngồi một mình trong xe, từ sau khi biết được An Điềm chủ nhật tuần này sẽ đến bệnh viện thăm Khưu Doanh Doanh, Lâm Hiểu Hiểu đã luôn đắn đo, không biết rốt cuộc có nên nhân cơ hội này để gặp An Điềm hay không.
Bởi vì, mọi chuyện đều là do sự ấu trĩ và thiếu lí trí của cô, đã khiến An Điềm gặp nhiều khổ sở như vậy, vả lại, đến tận bây giờ, cô vẫn chưa chính miệng nói một tiếng xin lỗi với An Điềm, bởi cô sợ An Điềm sẽ không tha thứ cho mình.
Sau khi suy nghĩ rất lâu, Lâm Hiểu Hiểu cuối cùng quyết định hôm nay sẽ đến khu nhà giàu, giả vờ tình cờ Gặp An Điềm, từ đó có cơ hội nói tiếng xin lỗi.
Không biết An Điềm lúc nào mới đi thăm khưu doanh Doanh nữa.
Lâm Hiểu Hiểu tháo kính, để lộ ra gương mặt nổi tiếng của mình, cô nhìn về phía căn biệt thự cách đó không xa, đợi An Điềm xuất hiện.
Trong biệt thự...
Cố Thiên Tuấn và Cố Thiên kỳ đã đến công ty, An An cũng đã đi học.
An Điềm đang hay quần áo trong phòng ngủ, chuẩn bị đến bệnh viện thăm Khưu Doanh Doanh.
Lúc này, Ninh Tuyết Tuyết lại như mọi hôm, bắt đầu kiếm chuyện.
Sao hả? An Điềm thì có quyền ra lệnh, còn tôi thì không có quyền sao? Tôi đã nói là muốn ra ngoài chơi, bảo anh phái thêm vài vệ sĩ, tại sao anh lại không đồng ý?
Ninh Tuyết Tuyết toàn thân mặc đồ hiệu, đang nổi cơn tam bành với đội trưởng vệ sĩ.
Cô Ninh, xin lỗi, nhưng cố Tổng đã nói, sự an toàn của cô An mới là trên hết.
Đội trưởng vệ sĩ nói rất lễ phép, nhưng giọng điệu thì kiên quyết không nhượng bộ.
Chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi, có phải là đại tiểu thư gì đâu, suốt ngày cứ tỏ vẻ cao quý.
Ninh Tuyết Tuyết bất mãn lầm bầm, sau đó lại tiếp tục quát lên với đội trưởng vệ sĩ,
Tôi mặc kệ, tôi là đại tiểu thư của Ninh Thị, nếu tôi mà xảy ra chuyện gì thì các anh không gánh nổi trách nhiệm đâu. Bây giờ tôi trịnh trọng yêu cầu anh, phải phái thêm vài vệ sĩ, đảm bảo sự an toàn cho tôi!
Cô Ninh, xin cô đừng gây chuyện nữa, đội vệ sĩ chúng bắt buộc phải đặt sự an toàn của cô An Điềm lên hàng đầu...
Chuyện gì vậy?
An Điềm vừa bước ra phòng khách đã nghe thấy tiếng tranh luận của đội trưởng vệ sĩ và Ninh Tuyết Tuyết.
Cô An.
Đội trưởng vệ sĩ vội vàng bước lên nói với An Điềm
Là thế này, Cố tổng biết hôm nay cô muốn ra ngoài, cho nên sáng nay lúc trước khi đến công ty đã dặn dò chúng tôi phải phái thêm người đến, nhưng cô Ninh Tuyết Tuyết hôm nay cũng muốn ra ngoài chơi, đồng thời còn yêu cầu toàn bộ chúng tôi phải đi theo cô ấy, cho nên mới...
Được, tôi biết rồi.
An Điềm gật đầu, nhìn về phía Ninh Tuyết Tuyết.
Ninh Tuyết Tuyết liếc nhìn An Điềm, vẻ mặt rất khó chịu.
Oán khí nặng như vậy thì chắc sống mệt mỏi lắm đây, An Điềm thầm lắc đầu trong lòng: Dù sau Ninh Tuyết Tuyết vài ngày nữa là về Mỹ rồi, mình cũng không nên so đo với cô ta làm gì. Hơn nữa nếu mình cứ tiếp tục so đo với Ninh Tuyết Tuyết thì chắc có lẽ cả hai đều sẽ không thể ra khỏi nhà được mất.
Thế này đi, các anh cứ đi theo bảo vệ Ninh Tuyết Tuyết đi, tôi không có vấn đề gì đâu.
An Điềm rộng lượng nói với đội trưởng vệ sĩ.
Chuyện này chắc chắn không được.
An Điềm vừa dứt lời, đội trưởng vệ sĩ đã ngay lập tức phản đối ý kiến của cô, vấn đề an toàn của An Điềm là công việc của họ, sau có thể làm như vậy được?
Trời ạ, anh chỉ là một vệ sĩ thôi mà, sao lắm lời thế?
Ninh Tuyết Tuyết Khoanh tay trước ngực, lạnh lùng hừ một tiếng,
An Điềm cũng đã nói rồi, tại sao anh lại bảo là không được?
Cô...
Đội trưởng vệ sĩ nhìn Ninh Tuyết Tuyết, nếu không nể tình cô ta là bạn từ nhỏ của Cố tổng thì anh đã chẳng muốn phí lời với cô ta làm gì.
Được rồi được rồi.
An Điềm cúi đầu nhìn điện thoại, thấy đã sắp đến giờ hẹn với Thẩm Sở Hà, thế nên liền khuyên nhủ đội trưởng,
Hay là thế này đi, anh cứ đưa phần lớn vệ sĩ đi bảo vệ Ninh Tuyết Tuyết, phần còn lại thì bảo vệ tôi, như vậy chẳng phải là ổn rồi sao?
Khi An Điềm nói đến câu cuối cùng thì liền quay sang nhìn Ninh Tuyết Tuyết, tỏ ý rất rõ ràng: Đây là sự nhượng bộ cuối cùng của tôi rồi.
Nghe An Điềm nói đồng ý chỉ dẫn theo vài vệ sĩ, Ninh Tuyết Tuyết liền cúi mặt suy nghĩ, khóe môi nở nụ cười, nhưng rất mau chóng che giấu đi rồi tỏ vẻ miễn cưỡng:
Nếu An Điềm đã chịu nhượng bộ rồi thì tôi cũng không thể là người vô lí được, mọi chuyện cứ làm như thế đi!
Nhưng mà...
Được rồi!
Đội trưởng vệ sĩ còn định nói gì đó, nhưng bị An Điềm ngắt lời, cô vừa nhìn điện thoại vừa nói:
Anh mau sắp xếp đi, nếu không sẽ muộn giờ của tôi đấy.
Đội trưởng vệ sĩ đành phải thở dài, lặng lẽ đi sắp xếp.
Thế là, Ninh Tuyết Tuyết dẫn theo một đám vệ sĩ nghênh ngang rời khỏi biệt thự.
Còn An Điềm thì chỉ được đội trưởng vệ sĩ và một vệ sĩ khác hộ tống ra ngoài.
Khi chiếc xe chở An Điềm vừa rời khỏi biệt thự, Lâm Hiểu Hiểu đang chờ bên ngoài cũng vội vàng bẻ tay lái định đuổi theo.
Nhưng rồi cô chợt suy nghĩ, An Điềm từ sau khi bị bắt cóc hẳn đã nâng cao tinh thần cảnh giác, thế nên để tránh Việc An Điềm phát hiện ra, Lâm Hiểu Hiểu quyết định chờ một chút, đợi khi chiếc xe của An Điềm chạy khá xa rồi cô mới bắt đầu bám theo.
An Điềm ngồi trong xe, ngắm nhìn chai nước hoa mà mình đã mua, trong lòng hi vọng lúc Khưu Doanh Doanh ngửi được mùi nước hoa này sẽ cảm thấy vui hơn một chút.
Lúc này, điện thoại của An Điềm chợt reo lên.
An Điềm rút điện thoại ra, nhìn thấy đó là Thẩm Sở Hà gọi đến thì liền nhấn nút nghe,
A lô, sở Hà, cô đang ở đâu? Tôi sẽ đến chỗ cô!
An Điềm, thật là ngại quá, xe của tôi hình như bị hỏng rồi, cô đến đón tôi được không?
Giọng của Thẩm sở Hà Nghe có vẻ rất lo lắng.
Được rồi, cô gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đến đón cô ngay!
An Điềm gật đầu, sau khi có địa chỉ của Thẩm sở Hà thì liền nói với đội trưởng vệ sĩ.
Đội trưởng vừa nghe đến địa chỉ ấy liền cau mày,
Cô An Điềm, địa chỉ mà bạn cô nói hình như phải đi qua một nơi rất vắng vẻ, nếu đi đường vòng sẽ an toàn hơn, nhưng sẽ hơi lâu một chút, không biết chúng tôi có thể đi đường vòng không?
Không sao đâu!
An Điềm lắc đầu,
Cứ đi theo đường bình thường là được, xe của Thẩm Sở Hà bị hỏng rồi, bắt cô ấy thân con gái phải đứng đợi ở đó một mình sẽ không hay chút nào.
Đội trưởng do dự một lát, cuối cùng quyết định nghe theo lời An Điềm, chạy xe về địa chỉ mà An Điềm đã nói.
Nhưng cùng lúc đó, anh cũng mở ra một chiếc hộp màu đen trên xe, trong chiếc hộp đó có một nút bấm màu đỏ.
Nút màu đỏ này là nút khẩn cấp mà Cố Thiên Tuấn đã lắp đặt cho An Điềm, một khi An Điềm gặp phải nguy hiểm gì thì phải nhấn nút này, lúc đó điện thoại riêng và điện thoại ở văn phòng Cố Thiên Tuấn sẽ phát ra cảnh báo, như vậy anh sẽ biết ngay là An Điềm đã gặp nguy hiểm.
Lâm Hiểu Hiểu đang chạy phía sau xe của An Điềm lúc này cũng đột nhiên phát hiện ra xe của An Điềm rẽ vào một ngã rẽ lạ, liền cau mày: Đây hình như đâu phải đường đến bệnh viện! Đã xảy ra chuyện gì vậy?