Chương 498


Nguồn: Vietwriter
60498.
Các anh điếc hết rồi hả? Không nghe thấy tôi nói gì à?
Hai người đàn ông đứng đó không có phản ứng gì, làm Lâm Hiểu Hiểu bắt đầu nổi nóng. Cô giẫm thật mạnh lên chân của hai người đàn ông đó, sau đó nhìn sang An Điềm với đầy vẻ quan tâm.
An Điềm, cô có sao không?

Lâm Hiểu Hiểu thật sự rất hối hận. Sớm biết An Điềm sẽ xảy ra chuyện, cô nên gọi thẳng cho anh trai mình hoặc gọi cho anh ba. Làm vậy thì An Điềm sẽ không ra nông nỗi này rồi!
Cả người An Điềm vẫn còn ướt sũng, trên mặt vẫn còn dính chút cát, cô nhìn vào Lâm Hiểu Hiểu đang vô cùng hối hận ở bên cạnh, đột nhiên cảm thấy mình như thể đã quay lại những ngày làm bạn tốt với Lâm Hiểu Hiểu. Cô ấy vẫn như thế, dễ cáu kỉnh và thích la hét lớn tiếng.
Song, An Điềm đột nhiên phát hiện ra rằng, cô ấy vẫn là Lâm Hiểu Hiểu dễ thương và tốt bụng như thế!

Không sao.
Mặc dù An Điềm cảm thấy đầu mình hơi choáng, phổi cũng hơi đau, nhưng cô vẫn cố gượng cười với Lâm Hiểu Hiểu, sau đó lắc đầu để chứng tỏ mình vẫn ổn.

Không sao thì tốt.
Lâm Hiểu Hiểu thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng quên chú ý đến khuôn mặt tái nhợt không còn một giọt máu của An Điềm, mà đi thẳng về phía trước và bắt đầu cởi trói cho An Điềm.

"Này! Cô là ai thế?

Cuối cùng, Ninh Tuyết Tuyết nãy giờ đứng đó cũng đã có phản ứng. Vì cô ta ở nước ngoài quanh năm, những người nổi tiếng quen biết cũng đều là người nước ngoài, nên mặc dù Lâm Hiểu Hiểu rất nổi tiếng ở trong nước, nhưng cô ta hoàn toàn không biết Lâm Hiểu Hiểu là ai.

Tôi cũng đang định hỏi cô là ai đây! Sao lại lớn gan đến thế, dám bắt cóc An Điềm? Cô không sợ anh ba của tôi sẽ phanh thây xẻ thịt cô ra à?
Lâm Hiểu Hiểu liếc nhìn Ninh Tuyết Tuyết, sau đó tiếp tục cởi trói cho An Điềm.

Cô…
Ninh Tuyết Tuyết giận đến méo mặt. Cô ta bước tới và giữ chặt tay Lâm Hiểu Hiểu.
Cô cút đi cho tôi! Cô là cái thá gì mà dám cản trở việc tôi muốn làm?


Cô mới là cái thá gì thì có!
Lâm Hiểu Hiểu hất mạnh tay Ninh Tuyết Tuyết ra, rồi duỗi tay đẩy cô ta ra xa.
Chờ tôi cởi trói cho An Điềm xong rồi sẽ giải quyết cô!

So với dáng người cao khỏe của Lâm Hiểu Hiểu, Ninh Tuyết Tuyết có vẻ quá nhỏ bé, vậy nên sức lực cũng không lớn bằng Lâm Hiểu Hiểu.
Lâm Hiểu Hiểu chỉ đẩy nhẹ một cái thôi, vậy mà Ninh Tuyết Tuyết đã ngã nhào xuống đất!
Vương tổng đang đứng cạnh và đàn em của ông ta cũng không tiến đến can thiệp, dù gì cả hai người phụ nữ này đều là cô chủ của những công ty lớn, ông ta không muốn làm mích lòng ai, nên đành phải khoanh tay đứng nhìn.
Ninh Tuyết Tuyết bị đẩy ngã xuống đất liền đập tay xuống cát với vẻ giận dữ. Cô ta trừng mắt nhìn Lâm Hiểu Hiểu với vẻ không cam tâm, rồi quay lại nhìn vào Vương tổng kia:
Chú Vương, nhanh lên! Chú sai đàn em trói người phụ nữ này lại, ném xuống biển cùng với An Điềm đi!

Vương tổng vội lùi về sau một bước, giả vờ như không nghe thấy gì. Mặc dù gia thế và của cải của Lâm Hiểu Hiểu không thể so sánh với Ninh Tuyết Tuyết, nhưng nếu lấy mạng của Lâm Hiểu Hiểu, dù cho Vương tổng mượn mười lá gan, ông ta cũng không dám.

Sao hả? Có hai cô gái yếu đuối mà chú cũng không thể giải quyết được à?
Ninh Tuyết Tuyết giận đến tím mặt, và bắt đầu trút giận sang Vương tổng.
Rốt cuộc chú sống có ích gì?


Cô Ninh, cô nói như vậy thì không đúng rồi.
Vương tổng nghe thấy vậy liền không vui. Rõ ràng mình đã giúp Ninh Tuyết Tuyết, sao nghe giọng của cô ta lại giống như mình đã trở thành một con chó của cô ta vậy?
Vả lại, sở dĩ mình đã tiêu tốn nhiều tiền bạc và vật chất như thế, là vì Ninh Tuyết Tuyết đã hứa với mình sẽ giới thiệu mình với Cố Thiên Tuấn! Nhưng bây giờ xem ra cô ta không có bản lĩnh lớn như vậy! Vì rõ ràng, Lâm Hiểu Hiểu không hề nể mặt cô ta, nhưng ngược lại rất khách sáo với cô An Điềm có thân phận bình thường đó!

Rốt cuộc các người đang nói cái quái gì vậy?
Lâm Hiểu Hiểu đang đứng cạnh đã nổi điên lên.
Mau sai người cởi trói cho An Điềm! Đừng chọc tôi điên lên!

Sợi dây thừng trên người An Điềm không cởi ra được đã làm cho Lâm Hiểu Hiểu rất tức giận, không ngờ hai người này lại còn không biết điều đến thế, cứ đứng đó mà cãi nhau trước mặt mình, lẽ nào họ không biết mọi việc phải chia nặng nhẹ gấp từ à?

Tôi cảnh cáo các người!
Lâm Hiểu Hiểu chỉ thẳng vào Ninh Tuyết Tuyết và Vương tổng kia rồi hét lên.
Bây giờ ngay lập tức cởi trói cho An Điềm, nếu không, các người cứ chờ anh ba của tôi đến xử lý các người đi!

Lâm Hiểu Hiểu hét xong rồi lại tiếp tục hét lên để bổ sung:
Anh ba của tôi, các người có biết là ai không? Cố Thiên Tuấn có biết không? Tổng tài của Tập đoàn Cố Thị, Cố Thiên Tuấn! Các người có biết không?

Lâm Hiểu Hiểu vừa hét xong, Ninh Tuyết Tuyết ngay lập tức hốt hoảng: Người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Sao lại biết anh Thiên Tuấn?
Nhưng người càng tối sầm mặt lại chính là Vương tổng kia: Phải nói rằng vừa rồi khi An Điềm nhắc đến tên của Cố Thiên Tuấn, ông ta còn có thể cho rằng An Điềm ngu ngơ nói mớ. Nhưng Lâm Hiểu Hiểu là cô chủ của Tập đoàn Lâm Thị, tình bạn giữa anh trai của cô - Lâm Kính Trạch và Cố Thiên Tuấn cũng không phải bình thường. Những lời này được nói ra từ miệng cô, Vương tổng mới cảm thấy rằng mình đang gặp họa lớn rồi.
Sau một giây sững sờ, Vương tổng vội nói với hai người đàn ông đứng gần An Điềm:
Tụi mày đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau làm theo lời của cô Lâm Hiểu Hiểu đi!

Hai người đàn ông cũng bị thái độ thay đổi của Vương tổng làm cho giật mình. Sau khi hoàn hồn lại, họ nhanh chóng cởi trói cho An Điềm.
An Điềm cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù đã chịu nhiều thiệt thòi và tra tấn, nhưng chỉ cần vẫn còn sống, vẫn còn có thể gặp lại Cố Thiên Tuấn và An An, An Điềm không còn mong gì hơn nữa.
Và Lâm Hiểu Hiểu cũng nhanh chóng bước tới để giúp cởi trói cho cô.
Lúc này, Ninh Tuyết Tuyết nãy giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào An Điềm đột nhiên lao đến chỗ cô như bị điên:
Không được! Tuyệt đối không được thả An Điềm đi. Tôi muốn cô ta chết, cô ta phải chết! Nếu anh Thiên Tuấn biết tôi đã bắt cóc An Điềm, anh ấy nhất định sẽ không tha thứ cho tôi. Và chỉ khi An Điềm chết đi, tôi mới có thể ở bên anh Thiên Tuấn!

An Điềm và Lâm Tuyết Tuyết nhanh chóng lùi về sau một bước, tránh được cú đánh bất ngờ của Ninh Tuyết Tuyết.
Nghe thấy tiếng gào thét của Ninh Tuyết Tuyết, chân của Vương tổng như mềm nhũn ra: Chẳng lẽ cô An Điềm này thật sự có quan hệ gì đó với Cố Thiên Tuấn? Hơn nữa còn là mối quan hệ rất thân thiết?

Nhanh! Mau chặn người phụ nữ điên rồ này lại!
Vương tổng nóng vội đến phát điên: Vốn định dựa vào Ninh Tuyết Tuyết để giúp cho công việc kinh doanh của mình tốt hơn, không ngờ mọi việc lại trở nên như thế này!
Hai người đàn ông vội luống cuống chạy tới trước, chặn ngay trước mặt Ninh Tuyết Tuyết.

Các anh thả tôi ra! Thả tôi ra!
Ninh Tuyết Tuyết không cam tâm những việc mình lên kế hoạch sẵn lại trở nên như thế này. Cô ta cào xé hai người đàn ông kia một cách hung tợn, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào An Điềm.

Cô Ninh, xin cô bình tĩnh lại.
Hai người đàn ông ngăn cản Ninh Tuyết Tuyết theo đúng chức trách của mình, ngay cả khi vừa rồi họ vẫn còn làm việc cho Ninh Tuyết Tuyết.

Thả tôi ra! Thả tôi ra!
Ninh Tuyết Tuyết hoàn toàn không nghe thấy lời của hai người đàn ông, vẫn la hét lớn tiếng.
Lúc này, Ninh Tuyết Tuyết đang cào cấu loạn xạ đột nhiên mò được một vật lạnh và cứng ở trên người một người đàn ông! Cô ta nhìn xuống, đó hóa ra là khẩu súng vừa rồi đã chĩa vào đầu An Điềm!
Ninh Tuyết Tuyết giật lấy khẩu súng đó mà không hề ngần ngại. Và trong giây tiếp theo, cô ta đã nhắm thẳng vào An Điềm. Cô ta gần như nổi điên và nhìn chằm chằm vào An Điềm đang đứng ở cách đó không xa, rồi cười phá lên:
An Điềm, cô đi chết đi!

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai.