Chương 533
-
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
- Vô Danh
- 1603 chữ
- 2020-01-31 10:01:54
Nguồn: Vietwriter
60533.
Đứng yên đó, không được nhúc nhích!
Chu Hán Khanh ngay lập tức rút ra một con dao găm từ thắt lưng và dí sát vào cổ An An.
Không!
Trong giây tiếp theo, An Điềm lập tức dừng lại tại chỗ. Cô lắc đầu và nhìn vào Chu Hán Khanh trong khuôn mặt hung ác kia rồi khóc thét lên.
Chu Hán Khanh, tôi cầu xin anh, đừng làm tổn thương An An. Anh muốn tôi làm gì cũng được!
Ha ha…
Chu Hán Khanh cười khẩy.
An Điềm, bây giờ cô biết sợ rồi hả? Khi cô và Cố Thiên Tuấn bắt tay nhau làm tổn thương Mộng Chỉ, sao lại không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay?
……
Nước mắt đã làm ướt đẫm đôi mi của An Điềm, cô nén giọng lại và không nói gì. Chu Mộng Chỉ đó là tự làm tự chịu, không liên quan gì đến ai. Chu Hán Khanh tại sao lại vì một người phụ nữ như thế mà tự biến mình thành ác quỷ chứ?
Nhưng An Điềm không thể nói gì cả, vì cô biết rằng một khi nói ra những lời này, chắc chắn sẽ chọc giận Chu Hán Khanh, và hậu quả nhất định sẽ không thể tưởng tượng được!
Cứ chờ đó đi!
Chu Hán Khanh nhìn vào An Điềm đang hoảng loạn, và những câu lạnh lùng không ngừng được thốt ra.
Bây giờ, trò chơi mới bắt đầu! Cô tưởng rằng cô, Cố Thiên Tuấn, và thằng nhóc trong tay tôi đây, vẫn có thể bước chân ra khỏi công xưởng bỏ hoang này à?
Tôi cầu xin anh đấy.
An Điềm gần như đã lạc giọng, đôi môi mỏng không còn chút máu đã há ra rồi khép lại một lúc lâu, đột nhiên
rầm
một tiếng quỳ xuống đất.
Chẳng qua anh vẫn muốn trả thù cho Chu Mộng Chỉ, vậy anh giết tôi đi, một mạng đổi một mạng. Tôi cầu xin anh hãy tha cho An An!
Mẹ ơi, không!
An An nãy giờ luôn cố chịu đựng, nhưng khi nhìn thấy An Điềm khóc và quỳ xuống đất để xin được chết, cuối cùng cậu cũng bắt đầu suy sụp và khóc lớn lên.
Nước mắt cứ rơi xuống như những hạt ngọc vỡ tan, An An khóc hét lên với An Điềm:
Mẹ ơi, mẹ mau đi đi. Con không muốn mẹ chết, con không muốn mẹ chết!
Một mạng đổi một mạng?
Chu Hán Khanh cười khẩy một tiếng đầy khinh bỉ. Anh ta nhìn chằm chằm vào An Điềm đang quỳ dưới đất, nói dằn từng chữ một.
Gia đình ba người của cô, và cả Cố Thiên Kỳ, tất cả đều phải chôn chung với Mộng Chỉ!
Chu Hán Khanh nói rồi ngay lập tức kề dao vào sát cổ An An hơn.
Đừng mà!
An Điềm khóc đỏ hai mắt, tiến bằng đầu gối lên trước một bước và cầu xin:
Chu Hán Khanh, tôi cầu xin anh đừng làm tổn thương An An. Anh muốn tôi làm gì, tôi đều sẽ làm theo!
Bây giờ, dùng điện thoại của cô gọi cho Cố Thiên Tuấn, kêu hắn ta đến đây một mình. Nếu để tôi phát hiện ra tiếng xe cảnh sát...
Chu Hán Khanh nói đến đây, ngay lập tức rạch một đường lên cổ An An.
A…
Tuy vết thương không sâu, nhưng máu đỏ đã chảy ra. An An cắn chặt môi nên mới không khóc thét lên, cũng không lớn tiếng gọi mẹ. Vì cậu biết rằng An Điềm đang trên bờ vực sụp đổ, nếu mình hét lên, mẹ chắc chắn sẽ sống không bằng chết.
Đừng!
Đứng yên đó, không được nhúc nhích!
Chu Hán Khanh hét lên một tiếng, An Điềm vừa đứng dậy ngay lập tức dừng lại tại chỗ. Cô điên cuồng lắc đầu:
Anh đừng làm tổn thương An An. Tôi sẽ gọi cho Cố Thiên Tuấn ngay lập tức, sẽ gọi ngay lập tức!
An Điềm vừa nói vừa run rẩy lấy điện thoại ra khỏi túi.
Lúc này, trên màn hình vừa vặn hiển thị số của Cố Thiên Tuấn đang gọi đến. Sau khi An Điềm chạy đi, cô giáo ở trường mẫu giáo đã báo cho Cố Thiên Tuấn biết chuyện An An đã mất tích.
Nước mắt rơi xuống trên màn hình từng giọt một, An Điềm cắn chặt môi mình đầy đau khổ, nhưng không ấn nút trả lời ngay: Lần này Chu Hán Khanh bắt cóc An An, chắc chắn là định liều mạng. Nếu mình gọi Cố Thiên Tuấn đến, vậy gia đình ba người của mình, nhất định sẽ lành ít dữ nhiều!
Cô đã để An An gặp nguy hiểm rồi, không thể tiếp tục để cho Cố Thiên Tuấn chịu tổn thương nữa!
Tuy nhiên, nghĩ đến vết thương đang chảy máu trên cổ An An, An Điềm cảm thấy trái tim mình đau như bị nghiền nát vậy.
Cô còn lề mề cái gì vậy?
Chu Hán Khanh nhếch mép lên, khẽ di chuyển con dao trong tay mình.
Tôi không phiền khi rạch thêm một nhát lên cổ của con trai cô đâu!
Đừng!
An Điềm vội vàng lắc đầu. Nhìn An An đang bị Chu Hán Khanh uy hiếp, cuối cùng An Điềm rơi nước mắt và nhấn nút trả lời.
Điện thoại vừa được kết nối, giọng của Cố Thiên Tuấn đã vang lên:
An Điềm! Anh vừa nhận được điện thoại của cô giáo của An An, đã biết rõ mọi việc rồi! Em cứ đứng đó đừng đi đâu cả, anh sẽ đến tìm em ngay!
Giọng nói trầm tĩnh thường ngày của Cố Thiên Tuấn, trong thời khắc này đã có chút hoang mang. Do điện thoại của An Điềm đã được gắn định vị nên Cố Thiên Tuấn biết vị trí của An Điềm. Nhưng anh lo trước khi mình đến được bên cạnh An Điềm, cô sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó!
Cố Thiên Tuấn…
An Điềm nấc lên nhưng không biết phải nói gì.
An Điềm, em đừng khóc. Anh…
Cố Thiên Tuấn!
Lúc này, Chu Hán Khanh nãy giờ đang uy hiếp An An đã lên tiếng:
Chắc anh biết bây giờ An Điềm đang ở đâu chứ nhỉ?
Chu Hán Khanh!
Giọng của Cố Thiên Tuấn bỗng trở nên lạnh lùng.
Anh sẽ phải trả giá cho những việc anh đang làm hôm nay!
Tôi đã trả một cái giá không thể đo lường được cho những chuyện tôi đã làm rồi!
Chu Hán Khanh lại bắt đầu kích động. Anh ta hét lên với Cố Thiên Tuấn ở đầu bên kia điện thoại.
Nhưng tôi không hối hận! Vì Mộng Chỉ, tôi không hối hận bất cứ điều gì! Dù muôn đời không được siêu thoát, tôi cũng phải hoàn thành tâm nguyện của cô ấy!
Chu Hán Khanh, anh điên thật rồi!
Đừng nhiều lời! Cho anh mười phút, đến đây ngay lập tức!
Chu Hán Khanh híp mắt lại.
Chỉ được đến đây một mình! Nếu để tôi phát hiện ra anh dẫn theo cảnh sát đến thì anh cứ chờ mà dọn xác cho An Điềm và con trai của anh đi!
Chu Hán Khanh nói xong rồi ngay lập tức nhìn sang An Điềm. Anh ta nhúc nhích con dao trên tay và đe dọa:
Cúp điện thoại cho tôi!
Tôi sẽ làm theo lời anh, xin đừng làm tổn thương An An!
An Điềm ngay lập tức cúp điện thoại. Cô ngồi xổm xuống, đặt điện thoại xuống mặt đất đầy bùn và đẩy qua bên kia.
Chu Hán Khanh vừa dùng một chân giẫm lên cái điện thoại, vừa chỉ dao vào mặt An Điềm:
Cô, đến góc tường và đứng yên ở đó!
An Điềm đỏ hoe đôi mắt và đi đến góc tường mà không dám nói một lời. Cô cảm thấy bây giờ mình giống như một xác chết biết đi không thể suy nghĩ được gì, và trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Con trai cô, An An, tuyệt đối không thể chết!
Chu Hán Khanh rất hài lòng với biểu hiện phục tùng của An Điềm đối với mình. Anh ta gật đầu, giữ chặt An An và đi đến đầu bên kia, chờ Cố Thiên Tuấn đến đây.
An Điềm nhìn chằm chằm vào Chu Hán Khanh, đôi môi mím chặt đến mức trắng bệch ra, nhưng cô vẫn cố gắng nài nỉ:
Chu Hán Khanh, cổ của An An vẫn đang chảy máu, anh có thể cho tôi băng bó vết thương cho nó không?
Không chết được đâu!
Chu Hán Khanh cười khẩy.
Bây giờ tôi sẽ không cho phép cô, cũng không cho phép thằng nhóc trong tay tôi chết đâu! Tôi phải đợi Cố Thiên Tuấn đến, để gia đình ba người của các người, tất cả phải chôn cùng Mộng Chỉ!
Nhưng An An, thằng bé…
Mẹ ơi, con không đau!
An An cắt ngang lời An Điềm. Cậu cố tránh xa con dao trong tay Chu Hán Khanh rồi khẽ lắc đầu với An Điềm. Cậu rất sợ mẹ mình nóng ruột và sẽ làm ra điều gì đó ngu ngốc.
Nước mắt một lần nữa trào ra, An Điềm thực sự không biết mình phải làm gì. Tại sao hôm qua cô còn đang vui mừng hớn hở đi thử đồ cưới, hôm nay lại sắp mất đi hai người quan trọng nhất trong đời mình?